Chương 11: Nửa đêm bò lên giường chơi cúc hoa!!

☆ Nửa đêm bò lên giường chơi cúc hoa!!

. .

Tiễn Isaac và Chung Dục, Aciri liền định lên lầu xem Tần Tuyết Ca, ai ngờ vừa quay đầu lại đã phát hiện người nọ đang đứng ở góc cầu thang tầng hai, cũng không biết xuất hiện bằng cách nào. Thấy Aciri nhìn sang, Tần Tuyết Ca cũng không tránh né, khập khễnh bước xuống lầu, mỗi bước đi đều nhìn ra được hết sức khó khăn. Mái tóc lộn xộn che khuất ánh mắt lạnh như băng của cậu, chiếc cằm cương nghị của cậu lộ ra vẻ hết sức suy nhược đáng thương. Aciri không khỏi có chút đau lòng. Đang muốn nói gì đó, lập tức nghe được một tiếng hô yếu ớt. Thì ra Tần Tuyết Ca đi đứng bất tiện, sơ ý bước hụt chân lăn xuống. Aciri vội vàng chạy tới ôm người lên, cho đến khi tràn đầy mùi hương người đang ôm trong ngực kia mới thở phào nhẹ nhõm, lau đi cái trán đang chảy không ít mồ hôi lạnh.

Tần Tuyết Ca đứng còn không vững. Phản ứng đầu tiên chính là đem Aciri đẩy ra ngoài, dùng lực quá mạnh lại khiến bản thân té xuống đất. Aciri muốn đi lại đỡ cậu dậy, lại bị ánh mắt tuyệt vọng và ngập tràn hận ý của Tần Tuyết Ca thu hút, chỉ nghe cậu khàn giọng nói: "Anh biết người nhà của Chung Nhược, cho dù tôi không đáp ứng lên giường với anh, anh cũng sẽ không làm vậy với cậu ta đúng không?"

Aciri không một lời phản bác, qua một hồi lâu mới bất đắc dĩ nói: "Là..."

Tần Tuyết Ca cúi đầu ngồi bệch trên nền đất, rất lâu sau giống như nằm mộng mới tỉnh dậy, vịn ghế bên cạnh miễn cưỡng đứng lên, lặng lẽ đi ra ngoài. Aciri giữ cánh tay cậu lại, rất đau đầu khuyên nhủ: "Aiz, cậu chưa đến nỗi đó đi, chúng ta vừa rồi nhiều lắm coi như là đều tình nguyện đi. Được rồi, tôi thừa nhận ban đầu có chút thô lỗ, nhưng sau đó cậu cũng rất hưởng thụ không phải sao, kêu đến dễ nghe..."

Cơ thể Tần Tuyết Ca càng run lợi hại hơn. Aciri cảm nhận được cậu run rẩy, trong đầu liền thoáng qua hình ảnh kiều diễm vừa rồi. Thời điểm hắn lần đầu tiên tiến vào thân thể Tần Tuyết Ca, cậu cũng không ngừng run run như vậy, giống như là sợ hãi hoặc xấu hổ, rất mới mẻ, cũng rất mê người.

Tần Tuyết Ca đối với những lời của hắn thì thờ ơ, chẳng qua lãnh đạm mở miệng: "Thả tôi ra đi, coi như là đi chơi điếm... Cho anh chơi tôi, hai bên đã thanh toán xong, chúng ta chấm dứt."

Aciri bị cậu chọc giận không thể ngừng cười, căm giận nói: "Cậu thế nào cũng phải sỉ nhục giẫm đạp chính mình đúng không? Được, để tôi thành toàn cho cậu. Những người đó tôi thả ra, bây giờ chơi điếm không tính cái gì, thật không nghĩ cậu muốn ra giá thấp như vậy. Tuy nhiên, để anh đây nói cho cưng hay, đĩ đực cũng không phải bán cái mông một lần xong là có thể không làm. Hai ta... chưa xong đâu!"

Tần Tuyết Ca xem như thấy được sự vô sỉ ác độc của người đàn ông này, mạnh mẽ ham muốn cơ thể cậu, còn có những lời không chịu nổi kia. Cậu một giây cũng không muốn ở chung một chỗ với Aciri, giãy ra khỏi tay hắn, tông cửa lao ra ngoài.

Aciri cũng không ngang tàng ngăn cản, chẳng qua là đứng tại chỗ không có hảo ý nhìn bóng lưng Tần Tuyết Ca nghiêng ngã, thật giống như chó sói đang quan sát con mồi. Tần Tuyết Ca, cậu quá ngây thơ rồi. Rồi cũng sẽ có ngày cậu nhận ra, trên đời này có thể cho cậu chốn dung thân, chỉ có tôi!

----------

Đêm đến, ngôi nhà Chung gia sang trọng cũng khôi phục yên tĩnh, chỉ có vườn hoa trước biệt thự còn sáng những ngọn đèn hoa sen, ánh sáng màu cam mềm mại, sáng ngời ấm áp.

Chung Nhược mặc đồ ngủ tơ lụa màu tím nhạt trên giường lớn lăn qua lộn lại, lăn đến mức tóc tai quần áo đều rối tung cả lên. Chất lượng giấc ngủ của cậu vẫn luôn vô cùng tốt, làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật. Nhưng đêm nay lại hiếm thấy bị mất ngủ, chính là không ngủ được, cũng không biết tại sao.

Ngồi dậy muốn đi tìm anh hai. Khi nãy cậu mới ra ngoài uống nước, thuận đường đến phòng bên nghe một chút. Bên trong còn có động tĩnh, giống như là tiếng nói chuyện, còn có tiếng kêu kỳ quái, dù sao anh hai chắc chắn vẫn chưa ngủ rồi. Bất quá âm thanh truyền tới bên cửa sổ thu hút sự chú ý của Chung Nhược. Cậu vừa quay đầu lại lập tức ngẩn ngơ. Bên cạnh cửa sổ có người đứng, rõ ràng là Hoắc Mộ Vân, anh ấy từ đâu xuất hiện vậy?

Hoắc Mộ Vân thật vất vả mới né được cảnh vệ leo cửa sổ vào. Thấy Chung Nhược phát hiện, vội vàng chạy lại giường che miệng Chung Nhược đang hướng ra cửa thét chói tai. Chung Nhược bị bịt miệng lại khó chịu, liều mạng chớp mắt, ý nói mình sẽ không kêu lên mới làm Hoắc Mộ Vân buông tay.

Hoắc Mộ Vân bị biểu cảm phong phú của Chung Nhược chọc cười, buông cậu ra, nhưng rốt cuộc vẫn không nhịn được nhẹ nhàng xoa xoa Chung Nhược, động tác nhẹ nhàng giống như nâng niu trân bảo quý hiếm dễ vỡ. Thấy Chung Nhược không khó chịu, mới dè dặt hỏi: "Tiểu Nhược, sao trễ vậy còn chưa đi ngủ?"

Chung Nhược đầu tiên là ủy khuất than phiền không ngủ được, sau đó đột nhiên bắt đầu đấm đấm lên ngực Hoắc Mộ Vân, trong miệng kêu lên: "Đều tại anh, tất cả là tại anh..."

Hoắc Mộ Vân cho là Chung Nhược đang trách mắng mình chiếm tiện nghi cậu, khiến cậu bỏ chạy ra ngoài bị người ta khinh bạc bắt đi, nhất thời đau lòng không biết như thế nào cho phải, lại không dám nói nhiều, sợ nhắc đến chuyện thương tâm của Chung Nhược, chỉ có thể không ngừng vỗ vỗ lưng cậu, dụ dỗ nói: "Được rồi, tiểu Nhược không cần sợ, đều là anh sai. Sau này sẽ không có việc gì anh Mộ Vân chơi cùng em, chúng ta đi ngủ được không?"

Chung Nhược ngoan ngoãn nằm bên cạnh Hoắc Mộ Vân, bỗng nhiên nói: "Thật kỳ lạ nha, em mới vừa nhắm mắt liền nghĩ đến anh, sau đó bị mất ngủ."

Hoắc Mộ Vân chỉ cảm thấy hô hấp cứng lại, cảm giác dường như mình đã hiểu lầm cái gì, có chút không dám tin hỏi: "Tiểu Nhược nghĩ cái gì về anh?"

Chung Nhược mở to hai mắt nhìn hắn, còn đưa tay sờ đầu nam nhân một cái, sau đó nói: "Em vẫn luôn nhớ dáng vẻ anh lẻ loi một mình đứng bên cạnh chiếc xe, cảm giác giống như anh rất chật vật. Em muốn an ủi anh, lại bị anh hai kéo đi mất. Vậy... anh bây giờ còn đau lòng sao?..."

Dáng vẻ mềm nhũn của Chung Nhược khiến trong lòng Hoắc Mộ Vân như tan chảy, tiểu Nhược lo lắng cho hắn. Nhận ra điều này khiến Hoắc Mộ Vân tình ý khó khăn kiềm chế, tìm đúng đôi môi đỏ mọng của Chung Nhược, thâm tình triền miên hôn lên.

Răng môi quấn quít, đầu lưỡi nam nhân len lỏi vào khoang miệng Chung Nhược, đầu lưỡi liếʍ liếʍ răng cậu, giống như lông chim lướt qua, có chút ngưa ngứa, xốp xốp, nhưng một chút cũng không khó chịu. Còn có bàn tay xoa sau lưng, rất ấm áp, cảm giác vô cùng an toàn. Chung Nhược được hôn lên mày mắt cong cong, giống hệt vầng trăng lưỡi liềm. Cho đến khi Hoắc Mộ Vân quyến luyến không thôi dứt ra, Chung Nhược vẫn như đang nằm mộng, không nói được cảm giác trống vắng trong lòng là gì. Cậu vươn ra một ngón tay chạm lên môi Hoắc Mộ Vân, ngập ngừng nói: "Mềm... thoải mái..."

(moeeeeee)

Hoắc Mộ Vân có chút sững sờ, hỏi: "Tiểu Nhược, em không ghét anh chạm vào sao? Vậy sáng hôm đó tại sao lại bỏ đi?"

Chung Nhược suy nghĩ một hồi, nói: "Bởi vì buổi sáng đó ánh mắt anh Mộ Vân thật đáng sợ, làm cho tiểu Nhược bị đau, thịt thịt trên người đều bị sưng đỏ... Còn nữa, anh Mộ Vân đυ.ng vào bông cúc nhỏ của em, muốn đυ.ng vào bông cúc nhỏ của Nhược Nhược cũng là người xấu ('д⊂)."

Hoắc Mộ Vân âm thầm buồn bực mình có chút vội vàng, rồi đối với phương pháp giáo dục của Chung Dục cảm thấy dở khóc dở cười. Từ lời nói và phản ứng của Chung Nhược xem ra cũng không giống như bị tổn thương, hơn nữa da thịt lộ ra bên ngoài của cậu cũng không bị tổn hại, chỉ có chấm đỏ nhạt nhạt kia là sáng nay mình lưu lại. Xem ra cái gọi là thất thân Chung Dục nói đến đều là xạo ke, coi như trừng phạt hắn đối với Chung Nhược, cũng thử một chút thật lòng của hắn.

Biết được sự thật, Hoắc Mộ Vân dĩ nhiên mừng rỡ, bất quá cũng ý thức được, muốn thành công đem người ăn vào bụng là không thể gấp được, đầu tiên phải thay đổi nhận biết của Chung Nhược về việc này. Vì vậy ông chủ Hoắc phúc hắc bắt đầu dụ dỗ: "Anh hai lừa em đấy, chỉ có người nào thật tâm thích tiểu Nhược mới sờ sờ bông cúc nhỏ của em. Em cũng thấy anh Isaac sờ bông cúc của anh hai em rồi đúng không? Anh Isaac rất là thích anh hai em luôn đúng không nè? ~"

Chung Nhược cái hiểu cái không gật đầu, bất quá ngược lại anh Isaac thích anh hai là thật. Cậu có chút không hiểu lầm bầm nói: "Vậy sao anh hai lại muốn lừa em chứ?"

Hoắc Mộ Vân khó xử, vấn đề này quả thật khó trả lời. Tuy nhiên Chung Nhược moe moe đã tự mình cho ra đáp án: "Bởi vì hông có ai chịu làm đau bông cúc, cho nên hông ai thích Nhược Nhược, anh hai sợ em thương tâm nên mới nói như vậy. Oa oa, Nhược Nhược hông tốt sao, sao lại hông có ai thích hết vậy? Anh Mộ Vân, anh sờ sờ bông cúc Nhược Nhược một cái được không ạ?"

Hoắc Mộ Vân trên mặt vẫn nghiêm túc, nhưng trong lòng đã cười như điên. Trời ạ, sao lại có vật nhỏ dễ bị đùa giỡn như vậy, đáng yêu quá đi mất!!! Nhất định phải bưng được vật nhỏ khiến người ta yêu thương này về nhà, phải đem cậu cưng lên tận trời mới được.

Nhìn ánh mắt Chung Nhược đầy khao khát, phía dưới Hoắc Mộ Vân cũng dựng dậy, nhưng hắn vẫn phải nhẫn nại, rất nghiêm túc nói: "Hoa cúc nhỏ của Nhược Nhược cả đời cũng chỉ có thể cho một người đυ.ng vào, nếu không sẽ bị nhão ra. Nhược Nhược suy nghĩ kỹ chưa, có muốn cho anh Mộ Vân nữa không?"

Chung Nhược không chút do dự gật đầu: "Muốn! Về sau hoa cúc nhỏ của Nhược Nhược chính là của anh Mộ Vân. Nhưng mà phải dùng để làm gì chứ?"

Hoắc Mộ Vân suýt chút nữa đã phun ra là để nhét đại dươиɠ ѵậŧ của anh vào, nhưng đêm nay không phải là thời điểm thích hợp để phá thân. Trước tiên không nói mình vẫn đang ở Chung gia, đêm đầu tiên sẽ rất đau, trước tiên phải cho tiểu Nhược Nhược nếm được ngon ngọt, phải cho cậu nghiện mới được.

Hoắc Mộ Vân lần nữa hôn lên, ngón tay chen vào giữa hai cánh mông Chung Nhược, tìm được chỗ thịt mềm dùng ngón tay ấn lên, nghe được Chung Nhược hừ hừ khó nhịn, thuận thế cắm hai ngón tay vào trong, chỉ cảm thấy bên trong vừa chặt lại nóng, khuấy đảo hai cái lại khiến nơi đó dần trở nên ướŧ áŧ. Tiếp tục hướng vào bên trong thăm dò, lập tức mò tới chỗ gồ lên thần bí kia. Hoắc Mộ Vân không chút khách khí hành hạ một chút, làm Chung Nhược thở gấp liên tục.

Chung Nhược ngây thơ cũng không biết được Hoắc Mộ Vân đang làm gì, chẳng qua cảm thấy kỳ quái tại sao phải đem ngón tay cắm vào trong cái mông. Thì ra trong thân thể cũng có thể bị sờ sờ sao, mắc cỡ chết đi, nhưng mà thật thích, muốn anh Mộ Vân cứ tiếp tục sờ xuống nữa.

Chung Nhược bị ngón tay của nam nhân chơi đến khó lòng thỏa mãn, cũng không biết làm sao phát tiết được, hai tay trong lúc quơ loạn vô tình chạm phải một cây gậy cực thô to. Cảm giác rất quen thuộc, giống như là hôm gặp đầu tiên đó đã chạm qua dươиɠ ѵậŧ bự của anh Mộ Vân. Chung Nhược bị du͙© vọиɠ làm cho bốc hơi, mơ hồ nhớ tới cảnh tượng hôm đó bàn tay đưa vào trong quần nam nhân, tay tự động lặp lại động tác lúc đó, cầm đại gia hỏa của Hoắc Mộ Vân lập tức tuốt động, trong miệng còn khe khẽ rên: "Oa a... Em thật thoải mái, đừng đi mà, sờ sờ bên trong.... A... Dươиɠ ѵậŧ bự thật là nóng, nhưng mà Nhược Nhược rất thích cầm lấy nó, ưʍ... Nóng, muốn..."

Hoắc Mộ Vân quả nhiên bị phản ứng của Chung Nhược làm cho vui vẻ không thôi, dứt khoát cầm bàn tay nhỏ nhắn của Chung Nhược, hướng dẫn tay cậu thủ da^ʍ cho mình. Ngón tay đào bới trong cái mông tiểu mỹ nhân càng ra sức nhiều hơn, chỉ lát sau hai người lập tức đồng loạt cuồn cuộn trào dâng. Hoắc Mộ Vân ôm Chung Nhược ngốc nghếch, khỏi nói là có bao nhiêu thỏa mãn, âm thanh ôn nhu như nước, dụ dỗ nói: "Nhược Nhược của anh, cục cưng. Chúng ta đi ngủ nha, ngày mai anh Mộ Vân dẫn em đi chơi."

----------

Phòng bên cạnh, hai người vừa chiến xong một trận kịch liệt, tứ chi quấn lấy nhau cùng nhau lắng xuống cao trào. Chung Dục nhẹ nhàng thở gấp, nói: "Anh có nghe được động tĩnh không, giống như Hoắc Mộ Vân leo lên giường tiểu Nhược vậy."

Isaac không đáp, bất chợt đảo người một cái khiến mình nằm trên người Chung Dục, dươиɠ ѵậŧ chôn trong người Chung Dục cũng xoay hơn nửa vòng, ma sát làm Chung Dục thất thanh hét chói tai, xấu hổ đấm lên vai gã.

Isaac nằm trên người đại mỹ nhân, cười nói: "Cưng được chơi còn có tâm tư chú ý đến những thứ khác, phải phạt!"

Chung Dục vừa định hỏi anh tính phạt làm sao, lập tức cảm giác được đầṳ ѵú đau nhói lên. Tên khốn kia lại cắn lên đầṳ ѵú của y, hai tay cũng không chịu tịch mịch xoa lên hai vυ" mềm mềm hồ hồ. Chung Dục tức giận lập tức đẩy gã, sẵng giọng: "A... Lúc làm cầu anh xoa, anh... Chơi một nửa cũng không chạm vào, khiến người ta khổ sở. Bây giờ lại... a nha, có gan thì anh... cũng đừng chạm vào..."

Isaac vội vàng xáp lại gần an ủi, cười hỏi: "Bảo bối giận sao? Ông xã không phải là không muốn sờ sờ cái vυ" của bà xã, mà là... Hôm hay ông xã khát nước, muốn uống sữa của bà xã, uống vào không để rơi một giọt."

Chung Dục bị gã nói đến đỏ mặt tim đập, ngực cũng bắt đầu căng lên, quả nhiên nam nhân lại xoa mấy cái, vυ" lập tức tiết ra sữa. Isaac ngậm lấy một bên đầṳ ѵú hưởng thụ hút vào, bên kia cũng không chịu thả dùng ngón tay bóp đầṳ ѵú không để cho sữa lãng phí phun hết ra ngoài. Chung Dục phồng má đỏ ửng, hổn hển nói: "A... Anh buông em ra... Ông xã, cho em phun sữa... Nhịn... khó chịu..."

Isaac bất vi sở động, ương ngạnh đem bên trái hút hết mới chuyển sang đầṳ ѵú bên phải tiếp tục mυ"ŧ. Chung Dục được giải phóng, vừa định mắng hắn mấy câu, nam nhân vừa một bên mυ"ŧ sữa, một bên làm tới cái mông y, đem tất cả oán giận của y đều không có, lời nói ra khỏi miệng toàn bộ biến thành những lời dâʍ đãиɠ đối phương thích nghe.

Isaac tâm tình rất tốt thưởng thức thân thể mềm mại trên giường, còn không quên cảm thán, tìm bạn trai phải tìm người như Chung Dục, thành thục hấp dẫn, nhiệt tình như lửa. Còn tiểu bạch thỏ mơ mơ ngốc ngốc như Chung Nhược, nhìn được mà không ăn được, phải chịu đựng vô cùng khổ sở.

--------------------

:"3Ông Chủ Phúc Hắc Và Thư Ký Xinh Đẹp - Chương 11: Nửa đêm bò lên giường chơi cúc hoa!!