Chương 9: Đừng đùa với lửa!

Giang Nhất Tranh kinh ngạc chớp mắt, ngây người nhìn anh, thật lâu sau mới hiểu được lời nói.

Cô mặt đỏ tới mang tai nói: "Vậy anh muốn sờ lại sao?"

Lần này đến phiên Cố Thanh Sơn ngây người, anh bị lời nói bạo miệng của cô làm ho khan hai tiếng, ngây ngốc cười một tiếng: "Em thật là ..."

“Vậy nếu anh không sờ lại... ” Giọng nói cô đột nhiên dừng lại một chút, cất bước tiến lên phía trước, thản nhiên đóng cánh cửa dẫn vào quán cà phê, cô ghé sát vào người anh, cách anh rất gần, cô mím môi, phát ra tiếng cười si ngốc, cô nói với anh, "Tôi còn đang muốn sờ anh một lần nữa."

Cô ngẩng đầu cười với anh, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn muốn dùng hèn mọn để miêu tả một cô gái, cô cười cực kỳ gian xảo, bên trong đáng thương lại lộ ra vẻ đáng yêu!

Hai người cách nhau quá gần, anh cụp mắt xuống nhìn thấy đôi mắt lấp lánh của cô gái bên cạnh, đôi mắt cô ánh lên niềm vui sướиɠ!

Đôi mắt to ngập nước như muốn nhấn chìm anh, chúng sáng đến mức chạm vào nơi sâu thẳm trong trái tim anh, nơi đó lay động không thể giải thích được.

Hơi thở của hai người quyện vào nhau, hơi thở nóng ẩm vây quanh mũi đối phương, cô ngửi thấy mùi thuốc lá nhàn nhạt trên người anh, cũng không quá nồng.

Cô nuốt một ngụm nước bọt, tay bắt đầu di chuyển.

“Em thích sờ cơ bụng đàn ông như vậy sao?” Cố Thanh Sơn đè bàn tay đang làm loạn của cô xuống, nghiến răng hàm, liếc xéo nhìn cô.

Hai tay cô làm loạn trên bụng dưới của anh, ngữ khí của anh mang theo chút không vui.

"Cũng không phải.” Giang Nhất Tranh nhướng mày cười một tiếng, "Tôi chỉ chạm vào của anh thôi, được không?”

Cô có chút đắc ý giơ cằm, ngọt ngào nói với anh: "Cũng chỉ muốn sờ vào của anh."

Cô nói những lời khıêυ khí©h, Cố Thanh Sơn liếʍ môi, cười như không cười nhìn chằm chằm vào mắt cô, một lúc sau mới nói được: "Thật biết tán tỉnh a!"

"Hắc hắc, cũng tàm tạm a.” Nói xong câu này, cả người cô hoàn toàn dựa vào người anh, người đàn ông bất đắc dĩ đứng thẳng người từ trước, tay của Giang Nhất Tranh cũng từ bụng dưới mò lên tới cơ ngực.

Tim Cố Thanh Sơn đập rộn lên, kỳ thật anh có chút hưởng thụ sự đυ.ng chạm của cô, đồ vật trong đũng quần anh đang kêu gào, dần dần có phản ứng, không khống chế được phồng lên.

"Sờ đủ chưa?” Cố Thanh Sơn cụp mắt nhìn chằm chằm cô, khẽ cắn cánh môi, hỏi cô: “Còn thêm WeChat không?”

“Thêm chứ!” Làm sao có thể không thêm, không thêm thì cô tới đây làm gì?

Cô dùng đầu ngón tay gảy gảy núʍ ѵú của anh, khẽ cười nói: “Để tôi sờ trước đã.”

Cái gảy lặp đi lặp lại khiến Cố Thanh Sơn phản ứng dữ dội, anh trực tiếp ưỡn người, vòng tay qua eo Giang Nhất Tranh, dán vào bên tai cô, nhỏ giọng nói: "Cô gái nhỏ, đừng đùa với lửa nữa."

Thanh âm của anh khàn khàn, có chút rầu rĩ, có chút quyến rũ, đặc biệt là tiếng rêи ɾỉ trầm thấp khi cô nghịch núʍ ѵú của anh, thanh âm đó đánh thẳng vào trái tim cô, tim đập thình thịch rồi lệch nửa nhịp.

Cô sửng sốt chớp chớp mắt, trên mặt lập tức hiện lên một nụ cười rạo rực, nói: "Vừa rồi tiếng kêu của anh thật dễ nghe a!"

"Còn có tiếng dễ nghe hơn, em có muốn nghe không?" Cố Thanh Sơn híp mắt cười nhẹ, ôm eo của cô dán chặt vào người anh.

Lúc này Giang Nhất Tranh cũng phát giác ra được sự biến hoá của người đàn ông, cô đột nhiên lại trở nên nhát gan, rút tay ra khỏi quần áo anh, chống đỡ ở l*иg ngực anh, hắng giọng một cái: "Cái kia, khụ khụ! Ông chủ Cố, chúng ta thêm WeChat đi?"

"Không chơi nữa?"

"Hắc hắc, không chơi nữa.” Nói xong, cô liền muốn ly khai với anh.

"Nhưng tôi còn muốn chơi?" Cố Thanh Sơn dùng vật cứng dưới háng đυ.ng vào cô, "Làm sao tay không sờ xuống dưới?"

Thanh âm khàn khàn đột nhiên trở nên thanh lãnh, trong đôi mắt sâu thẳm lóe lên một tia nguy hiểm, anh cường ngạnh bắt lấy tay cô đưa tới háng của mình.

Anh thấp giọng khàn khàn nói với cô: "Sờ ở đây không phải càng vui hơn sao?"

“Anh?” Sắc mặt Giang Nhất Tranh khẽ thay đổi, nóng lòng muốn tách ra khỏi anh, cô hiện tại vẫn không muốn chạm vào chỗ đó…

Phải làm sao bây giờ???

Thấy cô sắp khóc, Cố Thanh Sơn mới hững hờ buông cô ra.

“Muốn chơi cũng đừng trêu chọc tôi, em gái!”

Sau khi buông cô ra, anh liền tự mình đi lên lầu.

Giang Nhất Tranh xấu hổ dậm chân, lớn tiếng mắng anh: "Làm sao anh biết tôi muốn chơi? Nói không chừng tôi là nghiêm túc thì sao?"

Cố Thanh Sơn dừng bước, xoay người, hai tay đút túi đứng ở trên bậc thang, nhàn nhạt nhìn cô: "Em nghiêm túc cái gì?"

"Tôi lớn hơn em bảy tuổi."

“Lớn hơn bảy tuổi thì có gì không tốt?” Giang Nhất Tranh chậm rãi đi lên cầu thang, đi tới trước mặt anh, ngẩng đầu hỏi anh: “Lớn hơn bảy tuổi thì anh lại không được à?”

Dứt lời, ánh mắt cô như có như không đảo qua cái đũng quần đang phồng lên của anh, cô hếch cằm lên, không sợ chết muốn cùng anh nói dóc.

"Hắc ~" Cố Thanh Sơn tặc lưỡi, tức giận cười to, "Em thật đúng là còn nhỏ mà gan lớn a!"

"A? Có đúng không?" Giang Nhất Tranh nghe vậy ngẩng đầu cười hớn hở, sau đó cúi đầu đỏ mặt nói: "Tôi cũng thấy như vậy."

Sau đó lại nhanh chóng ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói với anh: "Trước hết anh đưa WeChat cho tôi a, anh còn chưa có đưa cho tôi đâu."

Chà, đây là lần đầu tiên Cố Thanh Sơn gặp được một cô gái mặt dày như vậy, bất quá còn thật đáng yêu.

Anh lấy điện thoại trong túi ra, ấn mở mã QR rồi đưa tới trước mặt cô.

Giang Nhất Tranh vui vẻ quét mã QR để thêm vào, sợ anh không đồng ý, cô lôi kéo cánh tay anh, đưa đầu tới, nói cho anh biết nickname WeChat của cô là Tranh Tử, để anh nhanh chóng đồng ý.

Sau đó, dưới cái nhìn chăm chú của cô, Cố Thanh Sơn đồng ý.

Lúc này Giang Nhất Tranh mới vui vẻ chào tạm biệt anh rồi rời đi.

Đi rồi? ? ?