Chương 21: Sao nó càng lúc càng lớn vậy? (Hơi H)

Đầu lưỡi ôn nhu muốn cạy mở răng môi của cô, nhưng Giang Nhất Tranh lại giống như mê man, đầu óc trống rỗng, hai mắt chớp chớp, tim đập thình thịch, hai hàm răng cắn chặt.

"Há miệng!" Cố Thanh Sơn hơi thở hổn hển, khàn giọng nhắc nhở.

Giang Nhất Tranh dần dần kịp phản ứng, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng, nhưng cô cũng ngoan ngoãn mở miệng.

Môi vừa mở ra, đầu lưỡi mềm mại ấm áp của Cố Thanh Sơn liền luồn vào, đảo quanh trong miệng cô, mυ"ŧ lấy cái lưỡi ướŧ áŧ của cô.

Nhịp tim của Giang Nhất Tranh nhanh đến khó tin, như thể có thứ gì đó đang nổ tung trong đầu cô, sau khi nhận ra điều đó, cô không thể không phấn khích!

Cố Thanh Sơn hôn cô, hơn nữa còn là hôn lưỡi, có chút vui vẻ, hắc hắc ~

Không tự chủ được nhắm mắt lại.

Cố Thanh Sơn cảm nhận được biến hóa của cô, khóe miệng cong lên, nắm lấy tay cô ôm lấy eo mình, còn nụ hôn của anh càng lúc càng sâu.

Đột nhiên, "Ưm ~" một tiếng, Giang Nhất Tranh đưa tay đập đập lưng người đàn ông.

Cố Thanh Sơn hô hấp dồn dập, l*иg ngực kịch liệt phập phồng, nhìn cô gái dưới thân khuôn mặt đỏ bừng, cô giờ phút này cũng há miệng thở dồn dập.

Anh cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng lấp lánh của cô, trầm thấp nở nụ cười: "Đồ ngốc, không phải là rất lợi hại sao?"

“Lúc trêu chọc anh còn lợi hại như vậy, lúc này hôn em sẽ không thở được sao?” Anh áp lên khóe miệng cô, từ trong cổ họng phát ra tiếng cười trầm thấp, thanh âm khàn khàn ám trầm như thể anh đang say, bên trong mập mờ lại lộ ra mấy phần lười biếng!

“Ai nha, anh đừng nói nữa.” Giang Nhất Tranh cảm thấy xấu hổ.

Mặt cô ửng hồng, nóng bừng, hai bàn tay trắng nõn mềm mại che khuôn mặt tươi cười của người đàn ông đẩy đẩy.

Cố Thanh Sơn lúc này cười càng lớn, thân thể kịch liệt run run, mặt thuận thế vùi vào cổ của cô, anh thở ra hơi nóng phun ở trên da thịt của cô, ngứa đến mức cô muốn trốn đi.

"Anh đừng cười nữa!” Giang Nhất Tranh giọng mang nộ khí.

Nghe giống như là thẹn quá hoá giận!

Anh hơi ngồi thẳng dậy, chống khuỷu tay ở bên người cô, đôi mắt sâu thẳm gợi lên một tia trêu đùa, một tay khác xoa bóp khuôn mặt mềm mại của cô: “Phùng má giả làm người mập, giả vờ đúng không ~” Người đàn ông kéo dài âm cuối, mang theo một chút đùa giỡn.

Khuôn mặt thanh tú của cô gái mềm mại, trên mặt còn lưu lại chút mập mạp, mập mạp đáng yêu, làm cho người ta muốn nhào nặn mấy lần.

"Tân binh nhỏ~"

"Mới không phải.” Giang Nhất Tranh há miệng cắn môi người đàn ông.

Ngón tay cô nhanh nhẹn chạm vào đũng quần đang căng phồng của anh, vuốt ve hai lần rồi định chui vào.

Cố Thanh Sơn không kịp ngăn cản, dươиɠ ѵậŧ nửa cứng ngắc cũng đã bị cô nắm trong lòng bàn tay.

Cô một mặt vô tội nói: "Thật nóng!"

Cố Thanh Sơn cong eo hít vào một hơi, cảm giác mềm mại rất mãnh liệt, tay cô gái hơi lạnh, móng tay không nặng không nhẹ cào qua dươиɠ ѵậŧ của anh, kí©h thí©ɧ anh trực tiếp căng cứng.

“Sao nó càng lúc càng lớn vậy?” Giang Nhất Tranh kinh hô lên, muốn rút tay về.

Cầm dươиɠ ѵậŧ của anh trong tay, món đồ kia càng lúc càng nóng, cũng càng thêm thô cứng, thỉnh thoảng lại nhảy lên mấy lần.

Giang Nhất Tranh không dám chơi nữa.

Cố Thanh Sơn lại không thuận theo ý cô.

Anh dùng tay đè lại tay cô, không cho cô cử động, mồ hôi trên trán anh đã rịn ra, toàn thân khô nóng đến kịch liệt, trong lòng như có ngọn lửa đang gào thét mãnh liệt, anh khẽ ngước mắt lên khóa chặt mắt cô.

Cô nghe thấy giọng nói trầm trầm vô cùng đè nén của anh: “Không phải nói muốn xem nó có lớn hay không sao?”

Bàn tay lướt qua eo cô, ngón tay dọc theo góc áo của cô dò xét đi vào, Cố Thanh Sơn treo một nụ cười lười biếng, bàn tay hờ hững vuốt ve da thịt bên eo, bụng và lưng của cô, cảm thụ được sự mềm mại tinh tế của cô.

Giang Nhất Tranh cắn môi dưới, l*иg ngực phập phồng, xấu hổ nhìn anh, cảm thấy tay anh đã chạm vào mép qυầи ɭóŧ của cô, dươиɠ ѵậŧ cương cứng của anh không biết vô tình hay cố ý mà cọ xát vào tay cô, chỉ nghe thấy thanh âm người đàn ông trầm thấp như bị bóp nghẹt, cô không khỏi run rẩy.

Thanh âm có chút phát run, "Anh không muốn giả bộ nữa?"