Chương 20: Ai mới là cặn bã?

“Anh có cho em sờ hay không a?” Giang Nhất Tranh cười tươi như hoa bỗng nhiên bổ nhào làm anh ngã xuống, “Anh cũng cướp đi nụ hôn đầu của em rồi, yêu cầu nho nhỏ này của em cũng không quá phận đi?”

Không quá phận, nhưng cô có thể dè dặt hơn một chút không? ? ?

Cô lại mười phần không sợ chết nói: "Dù sao về sau cũng sẽ nhìn thấy, không bằng anh cho em thấy trước đi, như vậy có được không?"

Cô nằm trên ngực anh cười thật lưu manh!

Nhưng Cố Thanh Sơn lại cảm thấy bộ dáng này của cô rất đáng yêu.

Đầu anh gối lên hai cánh tay, khẽ nhếch khóe miệng, tròng mắt chuyển động, sau đó hạ xuống nheo mắt nhìn cô, trên mặt lộ ra vẻ thanh thản.

"Muốn thấy đến vậy sao?"

Anh ưỡn thẳng thắt lưng, hạ thân chống đỡ vào mông cô, cảm nhận được sự căng cứng của anh, Giang Nhất Tranh kinh hô một tiếng, vui vẻ nhào tới mổ vào đôi môi mỏng của người đàn ông, cười nói: "Anh quả nhiên có cảm giác với em."

"Ân." Cố Thanh Sơn gật đầu, hào phóng thừa nhận.

Trong lúc bất tri bất giác, anh đã sớm bị cô hấp dẫn.

“Vậy anh thích em sao?” Giang Nhất Tranh không chút nào cảm thấy thẹn thùng, toét miệng cười đến gợn sóng.

"Thích!" Cố Thanh Sơn không có một chút do dự, cơ hồ là cô vừa dứt lời, giây sau liền trả lời.

Oa ~ Giang Nhất Tranh thật vui vẻ!

Lúc này đột nhiên cảm thấy thẹn thùng, mặt nóng bừng đỏ lên, xấu hổ chôn mặt vào ngực người đàn ông, người đàn ông cười đến mức cả người rung lên kịch liệt, thanh âm nghe có chút "xảo quyệt"!

Anh có tài đức gì a ~

“Vui vẻ như vậy sao?” Cố Thanh Sơn để tay đặt ở trên lưng cô, liên tục vuốt ve cô.

"Đương nhiên rồi!" Biểu lộ của cô gái nhỏ muôn màu muôn vẻ, ngạo kiều hất cằm lên, "Em đã lớn như vậy rồi, nhưng anh là người đàn ông đầu tiên hấp dẫn em, mà em còn theo đuổi anh nữa chứ."

“Và anh cũng thích em, em rất vui!” Như một đứa trẻ.

“Giờ anh đã là của em rồi a.” Nói xong, cô hôn thật mạnh lên môi anh.

Giang Nhất Tranh đứng dậy tìm điện thoại của mình, Cố Thanh Sơn đặt túi xách của cô lên tủ đầu giường, cô ghé vào đầu giường, miệng thảo luận về việc phát hồng bao cho các cộng sự.

Cố Thanh Sơn ngồi dậy, ngồi ở bên cạnh cô, hỏi mấy người cộng sự là ai?

Lúc này, Giang Nhất Tranh giơ điện thoại lên trước mắt anh, chỉ vào tên nhóm trên màn hình, nhướng mày đắc ý hất cằm: "Thế nào? Fan hâm mộ của em ~"

Cô rất rất vui!

Mắt Cố Thanh Sơn thoáng thấy những chữ to kia: "Khi nào mỹ nữ Tranh Tử đuổi kịp ông chủ Cố?" Anh không khỏi cười một tiếng, dùng bàn tay to khô ráo xoa xoa ót của cô: "Không tồi, còn biết tìm đồng bọn!"

"Cũng kéo anh vào nhóm đi?"

“Quên đi!” Giang Nhất Tranh lắc đầu, nghĩ đến trong nhóm bọn họ thường tùy ý chơi đùa với nhau, bỗng dưng có một ông chủ luôn dõi theo bọn họ, cô liền thay bọn họ cảm thấy ớn lạnh!

"A" một tiếng, Giang Nhất Tranh biểu lộ có chút chán bỏ.

Khóe miệng Cố Thanh Sơn nhất thời nhếch lên, ánh mắt lại đột nhiên nguy hiểm híp lại, anh dùng ngón tay nhéo nhéo khuôn mặt mềm mại của cô, cắn răng hỏi cô: "Biểu tình này của em là có ý gì?"

"A? Cái gì? Không có a..." Giang Nhất Tranh giả vờ ngây ngốc!

"Tới tay liền chê?” Cố Thanh Sơn lên án, “Rốt cuộc ai mới là cặn bã a?”

Vừa nói, anh vừa cúi người xuống trước mặt cô, Giang Nhất Tranh ngây ngẩn cả người, trong lòng chấn động một cái, hai mắt chớp chớp, giọng nói lắp bắp: "Anh ..... anh làm gì vậy?"

Cố Thanh Sơn không trả lời cô, dùng đầu ngón tay xoa xoa đôi môi đỏ mọng của cô, nghiêng đầu hôn cô một cái lại một cái, Giang Nhất Tranh sững sờ!

Cô giật mình giơ hai tay lên trước ngực.

Toàn bộ thân thể Cố Thanh Sơn đè xuống, đem cô giam cầm trong ngực.

Hơi thở nóng bỏng của người đàn ông phả ra mang theo mùi thuốc lá nhàn nhạt, trên mặt lộ ra ý cười, anh lại cúi đầu không nói gì, nhưng đôi môi mềm mại lại một lần nữa phủ lên môi cô.