Chương 2: Kịch Bản Không Nên Như Thế Này(2)

Akainu vừa mới cầm tách trà ngồi xuống, suýt chút nữa bị âm thanh này làm đổ hết ra ngoài.

Tiếng thét này? Chẳng lẽ vẫn còn kẻ địch?

Đại tướng lập tức dùng Geppou chạy đến chỗ phát ra âm thanh.

Đập vào mắt là một người phụ nữ nhỏ bé, mái tóc đen dài che nửa khuôn mặt, môi anh đào đỏ thẫm run rẩy, làn da trắng như tuyết lộ ra một mảng lớn, đặc biệt phần trên đã bị xé toạc, khe núi trắng nõn có thể nói là ép chết người tùy tiện lộ ra ngoài, thậm chí có thể nhìn thấy phần đỏ tươi.

Đây... Đây là hạng gì... Hạng hình ảnh khó coi gì đây!

Khuôn mặt Akainu đen lại.

"Tụ hết ở chỗ này làm cái gì!" Trong giọng nói uy nghiêm lộ ra sự hung hãn, khiến hải quân tụ tập ở đây tản ra hết.

Phùng Hiểu cũng bị âm thanh này dọa sợ, cô run đến mức suýt ngã xuống đất, ngước mắt nhìn.

“A… Akainu!!?” Lúc này Phùng Hiểu tin rằng mình đang nằm mơ.

Đại tướng Akainu vốn định tiến lên an ủi, nghe xưng hô như thế mặt lập tức đen lại, không khí như đông cứng lại.

Khi đầu óc Phùng Hiểu tỉnh táo lại, Akainu đã ở bên cạnh cô, thân cao ba mét áp đến gần khiến người ta khó thở, ở Trái Đất đừng nói là ba mét, cao hai mét Phùng Hiểu cũng chưa từng gặp qua người thật.

Giấc mơ này có phải chân thật quá rồi hay không! Phùng Hiểu điên cuồng hét lên ở trong lòng, khí thế của Akainu đè ở trên đầu khiến cô không dám ngẩng đầu lên.

"Đại… Đại tướng Akainu, ha ha, cảm ơn ngài đã cứu tôi..." Bị Akainu dọa đến mức nói lắp bắp, Phùng Hiểu hoàn toàn quên mất chuyện mình biến thành con gái.

"..." Akainu không nói gì, xoay người đóng cửa lại, quay đầu dùng ánh mắt dò xét nhìn Phùng Hiểu, đây hoàn toàn là một người bình thường, không tập thể thuật, thân thể cũng chưa trải qua bất kỳ rèn luyện nào, da thịt nhẵn nhụi non mềm, không phải kiểu dân thường có thể có được, rất có thể là quý tộc, nhưng mà… Sao vừa mới gặp mặt cô ấy đã biết mình là đại tướng Akainu?

"Nói ra danh tính thân phận." Akainu lạnh lùng nhìn cô gái đang co rúm lại thành một cục.

"A? Ờ..." Đột nhiên bị tra thân phận, bây giờ Phùng Hiểu cũng không xác định được mình là ai: "Tôi tên Phùng Hiểu, những cái khác tôi không biết, khi tôi tỉnh lại tôi không nhớ gì cả... Thật sự!"

Không biết thân phận? Mất trí nhớ? Sau khi hải tặc bị tiêu diệt?

Akainu cười lạnh một tiếng, không bất kỳ ý thương hương tiếc ngọc nào, hắn nhấc Phùng Hiểu lên, từ trên cao nhìn xuống nói: "Làm sao tôi biết cô có phải là đồng loã của đám hải tặc tàn dư kia hay không?"

Akainu toả ra sát khí, hắn không có bất kỳ tình cảm nào dành cho hải tặc.

Sẽ… Sẽ chết.

Khuôn mặt trắng như tuyết của Phùng Hiểu lúc này càng tái nhợt hơn.