Chương 8: Hội nghị cấp cao

Đồ Nam mới vừa kết thúc ván game của mình, xem phim xong, nhân ngày nghỉ rảnh rỗi này để theo đuổi thần tượng, ngày đầu tiên đi làm, toàn bộ công ty đều đang chuẩn bị cho một hội nghị cấp cao quan trọng. Nghe tổ trưởng nói là bên công ty A hợp tác lâu dài của Nghi Cảnh: Ông lớn của bất động sản Đỉnh Vân sắp tới. Trong công ty gà bay chó sủa, không biết ông lớn to ục ịch này định làm cái gì. Thông thường thì cho dù Nghi Cảnh có làm cho biệt thự Đỉnh Vân thì biệt thự Đỉnh Vân cũng chỉ là một trong số đông đảo những công trình do bất động sản Đình Vân mở ra, hơn nữa dự án cũng đã kết thúc thi công, lẽ ra thì vốn không cần ông lớn của Đỉnh Vân đến một chuyến. Ông chủ của Nghi Cảnh đoán là do danh tiếng tốt của biệt thự Đỉnh Vân, bất động sản Đỉnh Vân muốn tiến hành một cuộc hợp tác mới. Vậy nên mới yêu cầu toàn bộ công nhân viên trong công ty chuẩn bị cho tốt, xốc lại tinh thần để đón tiếp bố công ty A.

Sau khi chuẩn bị xong, nhân viên trong công ty lại đợi hơn mười phút đồng hồ, ông ‘Sếp Tiêu’ kia mới khoan thai đi tới, cô gái tiếp đãi cẩn thận bưng một ly cà phê đi vào, chợt nhớ ra điều gì đó, ngăn Đồ Nam lại vội vã nói: "Ôi trời ơi Nam Nam, chị bận chết đi mất, ban nãy quên mất có tài liệu cần đóng dấu để đưa tới phòng họp, chị không kịp làm rồi, em giúp chị đem cà phê vào nhé."

Đồ Nam tốt tính nói: "Vâng."

Đồ Nam đi về phía phòng họp trong lời nói "Cảm ơn em nhé hi hi" của cô tiếp tân.

Đồ Nam cũng coi như là một người đã quen với cảnh đời, thế nhưng nghĩ tới bản thân mình sắp gặp được ông chủ bất động sản nổi tiếng cả nước này, vẫn hơi hồi hộp một chút, cô nhớ lại mười mấy phút trước vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa những nữ đồng nghiệp trẻ tuổi trong công ty.

Đồng nghiệp A: "Ôi trời ơi, cô biết gì chưa, nghe nói sếp Tiêu của Đỉnh Vân rất đẹp trai đó."

Đồng nghiệp B: "Thật không? Trước giờ công ty bọn họ vẫn kín tiếng dữ lắm, paparazzi cũng không săn nổi đâu."

Đồng nghiệp A: "Trước đây tôi có một đồng nghiệp, cảm thấy cắm đầu cắm cổ làm ở công ty B mệt quá, vậy nên tới công ty A, thế nên qua làm ở công ty A, bây giờ đang làm ở bất động sản Đỉnh Vân, cô ấy nói có lần thang máy chuyên dụng của sếp Tiêu bị hỏng, chỉ có thể đi thang máy công cộng của văn phòng, nghe nói giám đốc Tiêu vừa đẹp trai lại vừa trẻ tuổi, có nhiều người vây xem lắm đó."

Đồng nghiệp B tiếc nuối nói: "Đáng tiếc là chúng ta không đủ trình độ để tham dự hội nghị cấp cao, tò mò thật đó."

Vừa trẻ lại vừa đẹp trai sao? Đồ Nam thầm nghĩ, mấy ngày trước gặp được thầy Cận cùng với Tiết Vân Dịch đã là kiểu cực phẩm nhân gian rồi, cho dù sếp Tiêu có đẹp trai đi chăng nữa thì có thể vượt qua được bọn họ không? Cô hít sâu một hơi, đẩy cửa phòng làm việc ra.

Vào lúc Đồ Nam đến gần cửa, người bên trong hội nghị không chú ý tới, vị sếp Tiêu này khí thế lấn át người khác, hơi cau mũi, sau đó khẽ nhướng lông mày lên.

Đồ Nam đi vào phòng họp, liếc mắt đã trông thấy vị sếp Tiêu ngồi ở ghế cao kia, vì vậy Đồ Nam lại yên lặng thêm một ‘sếp Tiêu’ vào trong ‘Bảng xếp hạng trai đẹp cực phẩm nhân gian’. Không giống mùi vị đàn ông của thầy Cận, sự tĩnh lặng đến hoa lệ của Tiết Vân Dịch, vị sếp Tiêu này rõ ràng có cảm giác của một người cấp trên do ở chức cao lâu mà có, mày kiếm gọn gàng chếch lên phía tóc mai, đôi môi mỏng khép chặt, có một độ cong khắt khe, nhưng những điều này cũng không hề ảnh hưởng đến ngũ quan hoàn hảo không chút sứt mẻ của anh ta, mái tóc chỉnh tề được chải cẩn thận về phía sau, phối hợp với bộ tây trang giá trị xa xỉ nổi bật, vị sếp Tiêu ngồi ở chỗ đó, là đã có thể đẹp như một pho tượng cẩm thạch thời kỳ phục hưng, vẫn có thể đem vào viện bảo tàng để trưng bày. ‘E là vị sếp Tiêu này không quá dễ tính.’ Đồ Nam âm thầm dán một cái nhãn hiệu cho Tiêu Quyết.

Hội nghị đang được tiến hành, Đồ Nam cố gắng giảm thấp sự tồn tại của mình, cúi đầu đi tới khu ghế ngồi của phòng họp, nhỏ giọng nói: "Sếp Tiêu, cà phê của ngài." Tiêu Quyết liếc mắt nhìn cô một cái, nhận lấy cốc cà phê, ngón tay không biết vô tình hay cố ý mà đυ.ng phải Đồ Nam. Ngón tay của Tiêu Quyết rất lạnh, giống như không hề có độ ấm vậy, Đồ Nam vì sự tôn kính với anh đẹp trai có nhan sắc cực phẩm này, lặng lẽ đỏ mặt.

Đồ Nam đưa cà phê xong thì khe khẽ lui ra khỏi phòng họp, Đồ Nam không biết, khi cô vừa mới ra khỏi cửa, Tiêu Quyết dường như lơ đãng mà đặt môi lên chỗ ngón tay cô từng chạm vào, giống như đang suy tư, thực tế lè lưỡi ra liếʍ một cái, sau đó híp mắt lại, khí thế tỏa ra trong thoáng chốc đó, dường như một con rắn độc rướn mình, chuẩn bị bổ nhào về phía con mồi của anh ta.

Sở trưởng của sở Nghi Cảnh 3 đang nói về phương án sợ hết cả hồn, ông ta vuốt mồ hôi vốn chẳng hề có, cảm giác mình đã theo nghề hơn hai mươi năm nay, có ông lớn nào mà chưa từng gặp chưa, sao lại cảm thấy sếp Tiêu này vô cùng đáng sợ vậy ta? Ông ta vừa dừng lại, tất cả mọi người nhìn về phía Tiêu Quyết, Tiêu Quyết vuốt cằm, nói: "Cũng khá là có triển vọng." Mọi người của Nghi Cảnh cùng thở phào nhẹ nhõm.

Tiêu Quyết lại nói: "Cũng sắp được một tiếng đồng hồ rồi, mọi người cũng mệt mỏi cả, nghỉ ngơi mười phút đi." Bên công ty A đã nói như vậy rồi, mọi người đều vui vẻ mà thả lỏng một chút.

Bên này, Đồ Nam vừa đưa cà phê xong, định đem khay đựng cà phê về phòng giải khát, bố công ty A tới mọi người đều bận rộn, không có chuyện gì cũng nhìn qua như rất bề bộn nhiều việc, cố gắng thể hiện ra bộ mặt tinh thần cùng với văn hóa doanh nghiệp của Nghi Cảnh, vậy nên khi Đồ Nam đi tới phòng giải khát, phòng giải khát bình thường đều có người ăn hoa quả trò chuyện suốt ngày vậy mà lại không có một ai. Đồ Nam bưng khay đi vào, tiện tay rửa qua, sau đó định bụng pha cho bản thân một chén kỷ tử dưỡng sinh.

Cô vừa mới bỏ kỷ tử vào trong ly nước, một bóng hình cao lớn đã sải bước đi vào bên trong phòng giải khát, Đồ Nam ngoảnh đầu lại thì sợ hết cả hồn: "Sếp... Sếp Tiêu? Sao ngài lại tới đây?"

Tiêu Quyết mới vừa ngửi thấy chút mùi nên tới đây, nhất thời đắm chìm vào trong sự hưng phấn khi tìm đúng người, vẫn còn chưa nghĩ ra nên đáp lời như thế nào, anh ta suy nghĩ một lát, nói: "Quá ngọt."

Đồ Nam ngay lập tức nhận ra anh ta đang nói rằng cà phê quá ngọt, không hợp khẩu vị, lúc này có giải thích rằng cà phê không phải do mình làm thì rõ ràng không có ý nghĩa gì, Đồ Nam hơi đỏ mặt, nói: "Xin lỗi, xin lỗi, tôi sẽ pha lại một ly khác cho ngài ngay đây ạ!"

Tiêu Quyết nhìn cô giống như một cô vợ nhỏ, cho dù chịu thiệt cũng không nổi giận, nhẫn nhục chịu khó mà pha cà phê, trong lòng không khỏi tốt hơn một chút, nói cũng nhiều hơn: "Không phải cô là nhà thiết kế sao? Sao lại làm mấy việc tiếp đãi này vậy?"

Đồ Nam kinh ngạc nói: "Sếp Tiêu biết tôi sao?"

Tiêu Quyết chỉ về phía thẻ công tác ở trên cổ của Đồ Nam: "Người ký trên hợp đồng làm sân vườn số 32 của biệt thự Đỉnh Vân là cô."

Trong nháy mắt, Đồ Nam lại càng cung kính hơn: "Sếp Tiêu trăm công nghìn việc, vẫn còn có thể chú ý đến hạng mục của một nhân viên nhỏ nhoi như tôi, thật đúng là vinh hạnh quá."

Tiêu Quyết không hề không biết ngượng mà nói ra có người cố ý nói cho anh ta biết nội dung công việc của Đồ Nam, được Đồ Nam nịnh như vậy thì hơi lúng túng, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Gần đây chủ doanh nghiệp của biệt thự Đỉnh Vân 33 cũng đã báo cáo lên với ban quản lý tài sản, ông ta cũng định tìm cô làm sân vườn của nhà mình, hợp đồng đã soạn xong rồi."

Nghe được lời này của anh ta, ánh mắt của Đồ Nam sáng rực lên, mặt đỏ rần, chủ doanh nghiệp số 33, không phải là Tiết Vân Dịch hay sao, anh thực sự muốn để mình làm sân vườn nhà anh sao! Đồ Nam có phần kích động nói: "Thật, thật vậy sao?"

Tiêu Quyết nhìn thấy bộ dáng ngạc nhiên của cô, tâm trạng mới vừa tốt lên lập tức biến mất, cái con chim công suốt ngày xòe đuôi quyến rũ người khác kia, anh ta đột nhiên nổi lên lòng háo thắng, thôi thì thu được người vào tay trước một bước rồi nói sau.

Tiêu Quyết nhướng mày nói: "Thật, hơn nữa trên tay tôi còn có một hạng mục mới cho cô."

Đồ Nam nghĩ thầm, mợ nó, như này là ông lớn đích thân đàm phán hạng mục với mình sao? Vậy thì cho dù bốn bỏ năm lên, có phải mình cũng là sếp rồi hay không, cô kiềm chế sự hưng phấn trong lòng, hỏi: "Hạng mục gì vậy ạ?"

Tiêu Quyết nói: "Kinh nghiệm của cô còn ít, không thể làm những kế hoạch nhà cửa lớn được, trên tay tôi còn hai chiếc sân vườn, có thể để cô xem thử một chút."

Đồ Nam hơi cúi đầu, vô cùng cung kính: "Vâng vâng vâng, tôi mới vào đây được một năm, vẫn còn có rất nhiều thiếu sót, sân vườn thì vừa đúng tiêu chuẩn, tôi cũng đã từng được tiếp xúc trong kỳ thực tập khi còn học đại học." Đồ Nam biết rõ, khi cơ hội đến thì phải nắm bắt được, một mực khiêm tốn trái lại còn phản tác dụng, sẽ khiến cho đối phương cảm thấy bạn không có năng lực, không có sự tự tin, cô đang lải nhải, chuẩn bị tiếp tục mời chào lợi ích của mình, Tiêu Quyết đột nhiên cắt ngang lời cô: "Thế nhưng, có điều kiện."

Đồ Nam ngẩn ra một lúc, hỏi theo bản năng: "Điều kiện gì?"

Khóe miệng của Tiêu Quyết nhếch lên, ý cười loan đến tận đáy mắt, nói: "Làʍ t̠ìиɦ nhân của tôi."

Đồ Nam: !

*

Kịch nhỏ

Tác giả ngốc: Đã viết ngôn tình NP rồi sao mà không viết về tổng tài bá được được chứ?

Nam Nam: Dạo gần đây không hiểu sao mình đào hoa vậy ta?

Tiêu Quyết: (Tổng tài bá đạo tiêu chuẩn nở nụ cười quyến rũ) Cô gái à, em không thoát khỏi bàn tay của tôi đâu.

Tác giả ngốc: Tiêu Quyết, hình tượng của cậu có gì đó sai sai?

Cận Nguyên/Tiết Vân Dịch/Anh trai có nốt ruồi lệ: Khi nào thì chúng tôi mới có đất diễn tiếp đây?