Chương 2: Biệt thự Đỉnh Vân

Đồ Nam đi trên vỉa hè dành cho người đi bộ, Đỉnh Vân được xem như là “Bất động sản nổi tiếng trên mạng” được xây dựng bởi công ty có danh tiếng tốt của họ.

“Có nổi tiếng trên mạng hay không thì cũng đều là được đập tiền vào cả thôi.” Đồ Nam thầm phỉ nhổ trong lòng: “Cây thông này giá thấp nhất cũng hai chục nghìn tệ, dọc đường cô đã nhìn thấy hơn chục cây rồi.”

“Oái, nghe nói bây giờ ở mỏ đá phía Nam đã khai thác hết đá vàng rồi, loại đá vật liệu này chưa chắc mai sau đã có, kết quả lại dùng để lát đường ở đây.”

“Các mối nối của mặt đường được làm bằng kim loại nên rất êm.” Những người sống ở đây họ có thể sẽ không bao giờ để ý xem mấy viên gạch dưới chân của họ đáng giá bao nhiêu tiền, nhưng bây giờ những người giàu có lại thích ra vẻ mình có gu chứ không thích những nhà giàu mới nổi, Đồ Nam nhớ đến lời nói của tổ trưởng khi làm dự án này, nguyên văn lời nói của công ty A là: “Tiền không quan trọng, miễn là hiệu quả tốt.”

Ừ, hiệu quả tốt thật, tất cả đều toát ra mùi tiền. Đồ Nam thu lại sự phỉ nhổ trong lòng, cô đã đến “Biệt thự Đỉnh Vân số 32” mình muốn tìm rồi. Đồ Nam định gõ cửa, nhưng cô chỉ mới gõ nhẹ một cái cửa đã tự động mở.

Đồ Nam: “...”

Nếu cô đi vào như thế này thì sẽ không bị coi là xâm nhập trái phép đấy chứ, cô phàn nàn trong lòng, hiển nhiên vẫn còn nhớ tới mối hận khi kiểm tra an ninh ở cổng.

Chủ nhà không có nhà à? Nhưng cứ đi về như vậy cũng quá vô ích, phải hẹn trước gần một tháng, lại qua ba lần kiểm tra an ninh mới được đi vào, lần này không gặp được thì không biết dự án còn kéo dài đến bao giờ nữa, dù sao thì việc thi công quang cảnh sân vườn vẫn chưa xong, chủ nhà chắc cũng chưa dọn vào ở, cũng không có đồ đạc gì giá trị, nên cứ vào xem thử rồi rời đi thì cũng không tính là người không có gia giáo đúng không?

Đồ Nam nghĩ ngợi trong lòng một lúc lâu: “Là do anh không khóa cửa, đừng trách tôi.”, vì vậy cô lại yên tâm đứng lên, xoa xoa cái bụng vẫn đang nóng, cô thề rằng nhất định sẽ đi khám bác sĩ sau khi tan làm, Đồ Nam đẩy cửa vào sân. Đúng thật, đây là một khoảng sân trống rộng lớn, trong Đỉnh Vân không có nhà cao tầng, chỉ có biệt thự một sân dành cho một gia đình, kiến trúc bên trong là do một công ty xây dựng nổi tiếng trong nước thi công, rõ ràng là kết hợp cả phong cách Trung Hoa kiểu mới và phong cách tứ hợp viện cũ của Bắc Kinh, phía trước là khoảng sân rộng mở, ở chính giữa là một cái sân chính, phía sau có một khoảng sân nữa.

Đồ Nam lấy cuốn sổ ra và nhanh chóng phác họa sơ đồ mặt phẳng trên cuốn sổ, trước khi tới đây cô đã biết về bố cục cơ bản, đến hiện trường chỉ để xác minh một vài chi tiết, Đồ Nam trời sinh đã có cảm giác về không gian và trí nhớ hình ảnh rất tốt nên căn bản làm việc này cũng không tốn sức. Ngoài sân vẫn còn chất đống một số vật liệu xây dựng, hiển nhiên là chủ nhà đang sửa chữa bên trong phòng, bởi vì tòa nhà có sân chính nên từ trong nhà có thể thấy rõ sân chính qua cửa sổ sát đất, nên thiết kế cảnh quan phải khớp với bên trong nhà. Đây cũng là lý do Đồ Nam muốn gặp chủ nhân ngôi nhà, bàn chuyện về bố cục bên trong phòng với anh một chút, thế nhưng lại lỡ mất không gặp được, Đồ Nam có hơi bất lực, cô vừa đi vừa vẽ, nhanh chóng đi vòng sang phía bên của tòa nhà.

Bỗng nhiên bụng cô lại nóng lên, cơn nóng và cảm giác hồi hộp lúc ở tàu điện ngầm lại bắt đầu, hơi thở của cô dồn dập: “Do trời nắng quá chăng?” Đồ Nam vì để vẽ sơ đồ mà vừa mới đi ra ngoài nhà đứng dưới ánh nắng mười mấy phút, cô định quay đầu tìm một nơi mát mẻ nghỉ ngơi một lúc, nhưng lúc cô quay đầu lại không sao, thì bỗng một bóng người cao lớn đứng ngay sau lưng cô, bởi vì ngược sáng và ánh nắng buổi sáng có hơi chói mắt, Đồ Nam không nhìn thấy rõ.

“A! Anh là ai?” Đồ Nam sợ hết hồn.

“Cô gái này, hẳn tôi mới là người hỏi câu này.” Người đàn ông cao lớn bước về phía trước một bước, Đồ Nam nhìn thấy quai hàm góc cạnh của anh, Đồ Nam không đúng lúc nghĩ ngợi ‘Người đàn ông này có vẻ rất đẹp trai.’

Người đàn ông hiển nhiên nhìn thấy kí họa trong sổ Đồ Nam, nói: “Có phải là cô Trần người thiết kế cảnh quan của Nghi Cảnh không?” Mặc dù nói câu nghi vấn nhưng giọng của anh lại là giọng khẳng định.

Đồ Nam cũng rất nhanh hiểu ra đây chính là chủ nhân của Biệt thự Đỉnh Vân số 32, cô không có sự cho phép của chủ nhà đã vào nhà, lại còn chất vấn người khác là ai, chính xác là cô đuối lý, nên cô hơi hoảng: “Dạ, à à không phải! Tôi là Đồ Nam, San San… Thiết kế Trần hôm nay xin nghỉ nên tôi đến thay cô ấy!”

“Ừ.” Người đàn ông lên tiếng trả lời.

“...”

Bầu không khí có chút yên lặng đến kỳ lạ, Đồ Nam là một kiến trúc sư, phần lớn trong công việc của cô là giao tiếp với mọi người, tương tác với khách hàng, có khi giao lưu với đồng nghiệp còn quan trọng hơn việc cắm đầu thiết kế, vì đối phương không có gì để nói nên Đồ Nam tự tìm chủ đề nói: “Xin hỏi ngài họ gì ạ?”

Người đàn ông hơi yên lặng, nói: “Tôi họ Cận.”

Sau đó, Đồ Nam nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Ngài Cận, rất hân hạnh được làm quen với anh.” Cô cảm thấy nếu tiếp tục nhìn người ngược sáng như thế thì chắc chắn cô sẽ sớm mù nên cô đề nghị: “Anh có phiền không khi tôi vào nhà và nói về chuyện này?”

Người hỏi những câu này thực ra có ý: ‘Còn ngớ ra đấy làm gì, mau mời tôi vào nhà đi.’ Nhưng người đàn ông lại hơi trầm mặc, nói: “Đi vào làm gì?”

Đồ Nam: “...”

Kịch bản có viết như vậy đâu cơ chứ? Cô không thể làm gì khác là bàn về công việc: “Bởi vì phải thiết kế sân chính, nên tôi muốn nhìn thử sân chính từ phía trong nhà, rồi chụp mấy tấm ảnh tại chỗ luôn.”

Người đàn ông bị thuyết phục, anh ta khẽ vuốt cằm, vì vậy mà Đồ Nam lại để ý đến khuôn cằm góc cạnh đẹp đẽ của anh ta ‘Đáng tiếc, lại là một người không biết nói chuyện tử tế.’ Đồ Nam thầm phỉ nhổ trong lòng, người đàn ông xoay người đi vào nhà, Đồ Nam không thể làm gì khác ngoài đuổi theo anh ta, người đàn ông chân rất dài, đi rất nhanh, thậm chí Đồ Nam còn chưa kịp nhìn bố cục trong nhà chút nào đã phải chạy theo anh ta đi thẳng đến sân chính. Người đàn ông quay người lại nói: “Ở đây được không?”

Đồ Nam nhìn thấy rõ gương mặt của người đàn ông, hơi thở của cô hơi chậm lại.

Người đàn ông này cũng quá đẹp trai rồi, ngoại trừ thân hình cao chừng một mét chín, vai rộng chân dài và dáng người tam giác ngược hoàn hảo ra, anh ta còn có một gương mặt tiêu chuẩn vô cùng phù hợp với quai hàm của mình. Đường nét trên mặt anh ta rất thẳng, là một khuôn mặt rất nam tính.

Đồ Nam bỗng nhiên nghĩ đến một từ dùng để miêu tả vẻ ngoài của đàn ông: Tuấn tú. Cô tựa như đến tận hôm nay mới hiểu được ý nghĩa của từ “tuấn tú” này, tựa như một người đã biết quả xoài là quả gì nhưng lại chưa từng ăn xoài, vậy nên họ sẽ không biết ý nghĩ thực sự của quả xoài. Đồ Nam cảm thấy trước đây cô như chưa từng nhìn thấy người nào tuấn tú, hôm nay mới là lần đầu tiên, cho nên mới xem như tự bổ sung thêm ý nghĩa của hai từ “Tuấn tú” trong từ điển của mình.

Người đàn ông khẽ cau mày: “Không phải em muốn xem sân chính à?” Hiển nhiên, anh ta ngụ ý rằng ‘Sao người này cứ nhìn chằm chằm vào tôi, khó chịu quá.’

Mặc dù thái độ anh ta không tốt, nói năng cụt ngủn, nhưng Đồ Nam là một người đam mê cái đẹp không biết xấu hổ, cô cũng không giận mà ngược lại còn trêu chọc anh ta: “Anh còn đẹp hơn so với sân chính.”

Người đàn ông: “...”

Đồ Nam khẽ mỉm cười, cũng chẳng thèm để ý, lặng lẽ bước lên phía trước quay lưng về phía người đàn ông bắt đầu chụp ảnh, vẽ ký họa vào cuốn sổ, trong miệng còn lẩm bẩm: “Chỗ này để hòn non bộ chắc chắn hiệu quả sẽ rất tốt”, “Còn ở đây trồng một cái cây là ổn.”

Mặc dù Đồ Nam là người yêu thích cái đẹp nhưng cô không hề não tàn, cô biết rõ chủ biệt thự Đỉnh Vân số 32 chắc chắn có đẳng cấp khác cô, trêu chọc một câu cũng được, chỉ là nói đùa thôi. Còn nếu thật sự một mất một còn thì quá mất mặt, so với việc lấy lòng kẻ lắm tiền, thì làm tốt công việc của mình thực tế hơn nhiều. Cô thật sự thích công việc thiết kế quang cảnh này, nếu không thì cũng không đến nỗi bị sốt cao vẫn liều mạng làm việc.

Đồ Nam xem xong sân chính, bèn nói muốn ra sân sau nhìn một chút sau khi rời khỏi đây, vừa đi vừa nói chuyện: “Ngài Cận, sẽ rất thanh tĩnh nếu làm sân chính theo kiểu Nhật Bản, cũng rất phù hợp với phong cách trong nhà anh.”

Thật ra thì trong nhà còn chưa sửa sang xong, sở dĩ Đồ Nam nói “Phong cách nhà anh”, là bởi vì cô đã nhìn thấy rất nhiều cây trúc lớn trên vật liệu xây dựng ở sân trước, thiết kế dùng lượng lượng lớn cây trúc để xây dựng như vậy hơn nửa là làm theo phong cách cổ kính.

Ngược lại, lần này người đàn ông trả lời: “Không nhất định.”

Đồ Nam: “...”

Ngay sau đó, thắc mắc của cô trở thành sự kinh ngạc, bọn họ vừa đi qua một phòng ngủ, cả mặt tường cũng được đóng đinh mấy cây trúc lớn, những cây trúc này tựa như mọc ra từ trên tường vậy. Đột nhiên Đồ Nam bắt đầu hoài nghi về trình độ nghiệp vụ của mình lúc này? Làm thế nào có thể điên rồ như vậy? Thường thức của người giàu đúng là không giống bình thường.

Vì vậy ở trong lòng Đồ Nam người đàn ông họ Cận ngoại trừ có những cái tag như #có tiền #cọc cằn #đẹp trai ra lại bổ sung thêm tag #bị điên.

Người đàn ông cũng không biết Đồ Nam phỉ nhổ trong lòng, cũng như không phát hiện sự kinh ngạc và nghi ngờ của cô, dẫn cô đi thẳng đến sân sau, thật ra thì sân sau không có gì để nhìn, cái sân chưa thiết kế cảnh quan nên chỉ có mấy đám cỏ dại và cỏ dại? Đồ Nam nhìn những đám cỏ này có hơi quen quen, mắt kính của cô bị hỏng nên cũng không thấy quá rõ, bèn ngồi xổm xuống để nhìn kỹ hơn, nói: “Hóa ra ngài Cận định nuôi mèo à.” Mấy đám cỏ mọc tươi tốt trên đất đều là bạc hà mèo.

Ngài Cận: “... Ừ, định nuôi.”

Đồ Nam: “Hóa ra mấy cây trúc trong phòng là để làm khung cho mèo leo trèo, nhưng hình như đinh mỏng quá. Khoảng cách giữa các cây tre quá xa nên hình như nó không to bằng khung leo trèo cho mèo. Người trang trí làm chưa tốt lắm phải không?”

Ngài Cận: "..."

Đồ Nam thấy anh ta không trả lời cũng không lạ lắm, đang định đừng lên, kết quả ngồi một lúc bỗng nhiên khi đừng có hơi choáng váng đầu óc một chút, đột nhiên bụng cô lại nóng lên, khiến cơn choáng càng nặng hơn, tầm mắt bỗng hơi mờ đi, vì vậy cô ngã xuống một đám bạc hà mèo rất lớn.

Ngài Cận: “...”



Vở kịch ngắn:

Ngài Cận: Cô Đồ, phiền cô không chạm vào tôi.

Nam Nam: Tôi không cố ý đυ.ng chạm anh, chẳng qua tôi bị sốt lại còn bị ép vào tình huống không trâu bắt chó đi cày mà thôi.