Chương 1: Ôn Đỉnh thức tỉnh

"Hừm... Hừ... Ưʍ..." Cô gái nhỏ đang nằm trên giường hừ nhẹ một tiếng như tiếng muỗi kêu, hai mắt nhắm nghiền, giống như đang gặp ác mộng.

Tiếng đồng hồ báo thức quen thuộc trong điện thoại di động vang lên, cô vẫn nằm thẳng trên giường, toàn thân tản ra hơi thở lười biếng như cá muối, chỉ có mỗi bàn tay phải là cử động, đang vươn ra, ý định tắt chuông báo thức.

Đồ Nam mở đôi mắt đờ đẫn ra, màu xanh đậm dưới mi mắt cho thấy cô đã làm việc quá sức và không nghỉ ngơi đủ: “Ôi, mình già thật rồi, không bằng lúc còn trẻ.” Thực ra Đồ Nam chỉ mới hơn hai mươi tuổi thôi, nhưng từ khi vào đại học và chọn chuyên ngành thiết kế sân vườn, cô thường xuyên thức khuya để vẽ bản thiết kế, còn phải thường xuyên tăng ca, đến nỗi cô mới chỉ hơn hai mươi tuổi thôi mà đã thiếu sức sống như một người phụ nữ trung niên, mắt cận thị, thoái hóa đốt sống cổ, đau bụng kinh, lại thêm đau dạ dày, gần đây ở trên mạng, phụ nữ trên hai mươi tuổi đã bị gọi là “dì”. Các cô gái khác sẽ tức giận khi bị nói là già, nhưng Đồ Nam rõ ràng đã chấp nhận rằng mình "già".

Cô cam chịu dụi đôi mắt khô khốc sau một đêm ngủ, cầm nhiệt kế trên tủ đầu giường lên, mặt vô cảm đưa vào trong miệng. Có một điều kỳ lạ là, từ khi còn nhỏ, Đồ Nam gần như chưa từng bị sốt, thời tiết ở Bắc Kinh gần đây trở lạnh, mà cô còn đang bận bù đầu với dự án của công ty, cô nhìn nhiệt kế chửi thề một tiếng “chết tiệt” 40 độ.

Người bình thường khi sốt lên tới 38 độ, đã phải đến bệnh viện truyền dịch. Đồ Nam tự nhận bản thân đã trưởng thành và biết tự cách chăm sóc mình, tối qua khi phát hiện mình sốt nhẹ, cô đã uống hai ly nước ấm rồi uống thuốc hạ sốt, sau đó ôm chăn ngủ thϊếp đi, tình trạng lẽ ra đã được kiểm soát, nhưng cô không ngờ nó lại nghiêm trọng hơn, điều kỳ lạ là não cô vẫn chưa bị sốt hỏng, cô cũng không có cảm giác khó chịu gì hết. Chỉ cảm thấy cả người mình hơi nóng...

Đợi đã, hơi nóng một chút? Không phải người bị sốt thường cảm thấy lạnh sao? Đồ Nam cẩn thận cảm nhận: “Thật kỳ lạ, bụng dưới hơi nóng.” Cô xoa bụng, nghiêng cái cổ cứng ngắc và suy nghĩ một lúc: "Chắc là do cơ thể mình bẩm sinh đã như vậy." Suy cho cùng, cô không phải là người tỉ mỉ, Đồ Nam là người học nghệ thuật điển hình, suy nghĩ tình cảm lấn át lý trí, cô bỏ lại những nghi ngờ kỳ lạ sau lưng, cân nhắc mạng nhỏ của mình và tiền thưởng cái nào quan trọng hơn. Cuối cùng cô bất lực mở điện thoại lên định gọi điện cho nhóm trưởng xin nghỉ phép.

Không ngờ điện thoại vừa đổ chuông đã có người bắt máy, đầu bên kia điện thoại vang lên giọng của nhóm trưởng: “Đồ Nam, tôi đang định gọi cho cô thì cô đã gọi cho tôi rồi.”

“Sao vậy? Nhóm trưởng”

“Chao ôi!” Nhóm trưởng thở dài: “San San vừa gọi điện xin phép tôi, nói rằng tình trạng bà của cô ấy đang nguy kịch vừa được đưa vào bệnh viện cấp cứu. Cô ấy lo lắng đến sắp khóc. Tôi có thể nói gì bây giờ? Chỉ có thể dặn cô ấy bình tĩnh, chạy nhanh về gặp bà ngoại. . . " Đồ Nam thầm thở dài trong lòng. Lại nói, những người sinh trước những năm 90 cũng đã trở nên già cả. Nhóm nhạc yêu thích của họ có thể đã tan rã, những sản phẩm yêu thích của họ có thể đã bị ngừng sản xuất, người già trong gia đình ngày càng già đi, Đồ Nam nhớ chợt đến ông nội vừa qua đời năm ngoái của mình, trong lòng rầu rĩ không vui.

Nhóm trưởng lớn tiếng nói tiếp: "Nhưng trước đó tôi đã giao cho cô ấy đi khảo sát khu biệt thự Đỉnh Vân. Ai nha, cô nói thử xem, những người sống ở Định Vân là ai, là khách hàng lớn đấy! Đều đã đặt lịch hẹn trước hết rồi. Phải chờ hơn một tháng mới hẹn được, trong công ty không có ai có thể đi được, Đồ Nam, cô thay San San đi khảo sát đi.” Đã nói đến mức này, Đồ Nam cũng không thể từ chối được. Cô đồng ý, nhóm trưởng dặn dò cô thêm vài câu thì cúp máy.

Đồ Nam vội vàng uống thêm một viên thuốc hạ sốt, cầm lấy bình giữ nhiệt, loại bình giữ nhiệt cô dùng là loại dành cho người già (chứa sữa đậu nành mới hâm nóng), đeo tui mua đại ngoài chợ (loại đắt tiền không mua nổi), đi về phía ga tàu điện ngầm.

Tàu điện ngầm ở Bắc Kinh vẫn đông đúc người như mọi khi, may mắn thay bây giờ không phải mùa hè, không ngửi thấy mùi mồ hôi nhớp nháp, Đồ Nam mới tốt nghiệp, thu nhập không cao, cô không muốn thuê nhà tập thể trong thành phố nên thuê một căn hộ nhỏ ở huyện Thông, cách đó 10 phút đi đường, gần ga tàu điện ngầm. Bình thường Đồ Nam sẽ xếp hàng chờ tới lượt mình lên tàu và đi thẳng đến hàng ghế đầu tiên để giành chỗ, nhưng hôm nay rõ ràng là cô đã đến muộn nên phải ‘lao’ lên theo dòng người. Cô di chuyển đến giữa toa và đứng vững, tàu điện ngầm chạy ra khỏi ga một cách suôn sẻ.

Lúc đầu Đồ Nam vẫn ổn, nhưng sau khi tàu mới đi qua hai trạm dừng, cô đã cảm thấy rất ngột ngạt, không khí trong toa không được lưu thông. Trong toa tàu quá đông đúc, cô thấy hơi khó thở, bụng dưới vẫn có cảm giác nóng bỏng kỳ lạ, cả cơ thể cô đổ đầy mồ hôi, tim cũng đập nhanh hơn. Cô vươn tay lau mồ hôi trên trán, âm thầm phàn nàn về cuộc sống và sức khỏe của mình.

"Két" Tàu bỗng nhiên xóc nãy một chút, Đồ Nam vừa giơ tay lau mồ hôi nên không vịn vào tay vịn, cơ thể cô lao mạnh về phía trước, may mắn không ngã trên sàn tàu nhưng ...

“Lạch cạch” Mắt kính của cô rơi ra, Đồ Nam cúi xuống nhặt, tàu điện ngầm lại xóc nảy một cái, người phía trước bước lùi lại phía sau một bước, vô tình giẫm lên kính của Đồ Nam.

Đồ Nam: "..."

Nhân sinh còn gì tồi tệ hơn nữa không?

Cô lặng lẽ nhặt chiếc kính đã gãy cất vào túi. Thực ra, độ cận của cô cũng không cao, trái phải chỉ ở khoảng 1.5 độ, không đeo kính thì cũng có thể nhìn được. Không ảnh hưởng đến sinh hoạt hằng ngày.

Cuối cùng, khi Đồ Nam đứng trước cổng biệt thự Đỉnh Vân, cô đột nhiên cảm thấy hơi xấu hổ, dù sao cô cũng là một nhà thiết kế nhỏ có hiểu biết. Cô nhìn cổng khu nhà rồi cúi đầu nhìn chiếc túi xách mua ở ven đường, cốc giữ nhiệt dành cho người già và những chiếc bánh bao vừa cắn một miếng mua ở lối vào tàu điện ngầm...

Chủ nghĩa tư bản độc ác!

An ninh ở khu dân cư cao cấp ngày nay không nghiêm ngặt bình thường, đầu tiên cô phải chứng minh mình là nhân viên của công ty thiết kế Nghi Cảnh, sau đó xác minh thông tin danh tính, nhân viên bảo vệ sẽ gọi điện cho chủ nhà xác nhận trước khi cho cô vào .

Đỉnh Vân là một trong những dự án lớn nhất do Công ty Nghi Cảnh phụ trách, chủ công ty cô đã từng hợp tác với Đỉnh Vân, hơn nữa công ty Nghi Cảnh cũng là một trong mười công ty lớn hàng đầu về thiết kế biệt thự, sân vườn, danh tiếng rất tốt nên mới ký được hợp đồng lần này. Trên thực tế, khuôn viên khu biệt thự đã được hoàn thành, bởi vì Nghi Cảnh đã làm rất tốt công việc thiết kế sân vườn nên một số chủ sở hữu trong khu biệt thự cũng hy vọng Nghi Cảnh có thể tiếp tục thiết kế nội thất cho họ. Lúc này mới có việc Đồ Nam phải đến đây." Về vấn đề xem xét địa điểm, kiến

trúc sư nói chung cần hiểu rõ tình hình của địa điểm trước khi bắt đầu dự án. Kỳ thực, toàn bộ khu biệt thự Đình Vân này đều là do công ty bọn họ thiết kế. Bố cục, kích thước công ty đã nắm rõ, vốn không có gì cần phải khảo sát thêm. Hôm nay đến đây chẳng qua là để tìm hiểu về sở thích, ý muốn của chu nhân căn nhà mà thôi.