Chương 8

Một bên gọi là Ngân Long, bên kia gọi là Kim Dực. Tổng chỉ huy/ Tổng tư lệnh của cả hai bên đều xuất thân từ hoàng gia, bản chất vẫn là lực lượng do hoàng tộc Đế quốc kiểm soát. Mọi người luôn thích so sánh hai trận doanh với nhau, cộng thêm lợi ích từ hiệu suất công việc, nên mối quan hệ giữa người dân trong các địa khu thuộc quyền quản lý của hai bên về lâu về dài cũng không mấy hòa thuận.

Từ Thanh Nhưng nghe xong chỉ có một nhận xét: hoa hoè hoa sói.

Bệnh viện không quá đông người, cậu nhanh chóng lấy số qua hệ thống tự phục vụ.

Trước khi ra khỏi nhà, cậu đã mặc một chiếc áo khoác tối màu có mũ, cúi đầu, chiếc mũ che đi nửa khuôn mặt, lấy số xong thì lặng lẽ ngồi xuống góc khuất ít người.

"Cấp bậc cao nhất của biển tinh thần là bao nhiêu?" Trong lúc chờ đợi, Từ Thanh Nhiên hỏi hệ thống về biển tinh thần.

"Trong phân loại cấp bậc chính thức, cao nhất là SSS. Tuy nhiên, trong cộng đồng có rất rất ít người có thiên phú cực cao, sức mạnh tinh thần lực mà họ thể hiện trong các bài kiểm tra, vượt xa cấp độ 3S, được gọi là người có tinh thần lực loại E."

Người có tinh thần lực loại E (tên đầy đủ là Extremist), còn được gọi là "Người cực đoan".

Bởi vì nhóm người này mạnh đến mức cực đoan, năng lực gần như vượt qua tất cả các vệ binh của Đế Quốc, có tiềm năng lớn trở thành tội phạm mà quốc gia khó kiểm soát. Vì vậy, tất cả những người được chính thức xếp vào loại E đều phải được gửi đến chủ tinh "Ác Tháp".

Nói một cách thông tục, đó chính là nhà tù chuyên giam giữ những người như vậy.

Chỉ sau khi trải qua sự huấn luyện và giáo dục của Ác Tháp, cuối cùng vượt qua tất cả các bài kiểm tra nhân cách, đảm bảo không trở thành kẻ xấu cực đoan mới có thể được phóng thích. Và những người thành công rời khỏi Ác Tháp thường chỉ có một con đường, đó là trở thành một trong những thành viên của quân đội Đế quốc, sử dụng tài năng của mình để bảo vệ quốc gia.

Từ Thanh Nhưng nghe xong, lập tức cảm thấy cấp B hiện tại mình chịu tội thăng lên cũng chỉ là rác rưởi.

"Cấp B, là cấp bậc biển tinh thần cao nhất mà cậu có thể giúp tôi điều chỉnh được?" Cậu hỏi.

Hệ thống trả lời: "Đúng vậy."

Cậu lại hỏi: "Vậy sau này, tôi còn có thể sử dụng phương pháp nào để tiếp tục nâng cao?"

"Chỉ cần mở và hoàn thành nhiệm vụ phụ trợ mà hệ thống cung cấp là được."

Từ Thanh Nhiên nghĩ, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ là xong?

Thì cũng khá đơn giản.

"Nhiệm vụ gì?" Từ Thanh Nhiên tự tin hỏi.

Bởi vì trong suy nghĩ của cậu, không có việc gì cậu không làm được.

Cho đến khi nghe hệ thống nói: "Nhiệm vụ của thế giới này, là chinh phục thượng tướng đương nhiệm của Kim Dực doanh, Thẩm Đình Dục."

Sức khoẻ vốn đã không tốt lại còn rơi vào trường hợp “đã rét vì tuyết lại giá vì sương”.

Dòng suy nghĩ của Từ Thanh Nhiên đình trệ vài giây, hỏi: "Thượng tướng Thẩm mà cậu nói, là nữ?"

Hệ thống: "Là nam nha."

Biểu cảm của Từ Thanh Nhiên hiếm khi “nứt” ra một chút.

Chưa nói đến tính kỳ quặc của nhiệm vụ, nhưng phân bổ giới tính của đối tượng này có phải đã sai lầm rồi không?

Hệ thống: "Hai người đàn ông cũng có thể ở bên nhau mà! Thế giới này người đồng tính cũng có thể đăng ký kết hôn, chẳng phải trà xanh và trúc mã cặn bã cũng là như vậy sao?"

Cậu dừng lại một chút, giọng điệu mệt mỏi: "Nhưng tôi chưa bao giờ nói tôi thích đàn ông."

"Cậu cũng chưa nói cậu thích con gái mà." Hệ thống hùng hồn nói.

Từ Thanh Nhiên im lặng, nghĩ thầm nếu mình ngốc hơn một chút, có lẽ đã thực sự bị lý lẽ méo mó của hệ thống lừa gạt.

Hệ thống lại hỏi cậu: "Vậy cậu thích con gái không?"

Tiếng gọi số của hệ thống bệnh viện vang lên từ loa phát thanh, một cặp vợ chồng già ở hàng trước, nắm tay nhau từ từ đi vào phòng khám. Trái lại, bóng dáng ở phía sau trong một nơi vắng người đang cố gắng che giấu mình ở góc tối nhất của thế giới, trông có hơi cô đơn.

Từ Thanh Nhiên nhận ra mình không thể trả lời câu hỏi của hệ thống.

Sống trong thời đại hỗn loạn, những năm qua cậu chỉ nghĩ cách làm sao để sống lâu thêm một ngày, đối với tình yêu cậu chỉ có khái niệm đơn giản và một chiều.

Một người đàn ông và một người phụ nữ yêu nhau.

Và không liên quan đến cậu.

Tiếng thông báo trong hội trường vang lên từng hồi, mọi người xung quanh đi lại tấp nập. Cậu như pho tượng bị hóa đá, tay chắp lại giữ nguyên tư thế im lặng rất lâu, sau đó mới đưa tay che mắt, thở ra một hơi thật dài.

Bảo cậu đi gϊếŧ quái gϊếŧ người, làm gián điệp, làm kẻ phản bội, thậm chí bảo cậu đi diễn xuất, ca hát cậu cũng cảm thấy mình có thể cố gắng.

Trong lúc suy nghĩ, số của cậu được gọi.

Lúc mơ màng đứng dậy, cậu cũng đưa ra quyết định của mình: "Không làm."

Nói thật, dù là đàn ông hay phụ nữ, ở giai đoạn này cậu cũng không hứng thú.

Cái gì mà đối tượng đồng minh, không bằng một củ khoai tây.

Huống chi đối tượng là cấp bậc thượng tướng, có khả năng cao là một lão già.