“Dạ cậu chủ.” Quản gia bị bỏ lại sửng sốt một chút, vội vàng gật đầu tiến lên phía trước. Ông bị những hành động lạ thường trong đêm của cậu chủ dọa có chút ngốc.
Ông không hiểu đã trễ thế này sao cậu chủ lại muốn tìm Hạ Yểu, hơn nữa thái độ bây giờ của Lạc Dĩ Tạ khiến ông đoán không ra.
Vì thế quản gia bị kinh hồn táng đảm chỉ có thể dẫn Lạc Dĩ Tạ đi đến chỗ nghỉ ngơi của giúp việc. Càng đi Lạc Dĩ Tạ nhận ra có chút khác thường, vì cách trang trí ở đây khác hoàn toàn với phòng khách. Tuy rằng không quá kém, thậm chí so với gia đình bình thường còn tốt hơn nhưng vẫn làm cho Lạc Dĩ Tạ không hài lòng, hình như hắn đã nhận ra đây là đâu rồi.
Là khu vực nghỉ ngơi của người giúp việc nhà họ Lạc.
Điều này khiến Lạc Dĩ Tạ cảm thấy đau lòng, Yểu Yểu của hắn lại ở nơi tồi tàn như vậy sao? Sao lại như vậy? Chưa đợi hắn nhớ lại liền trông thấy nữ giúp việc lúc nãy rời khỏi, vẻ mặt sốt ruột đứng ngoài cửa, cô nhìn thấy quản gia liền bình tĩnh lại: “Quản qua, tôi vừa gõ của phòng của tên ngốc kia thật lâu nhưng vẫn không thấy mở cửa.”
Lúc nữ giúp việc nói những lời này là do không nhìn thấy Lạc Dĩ Tạ đang ở phía sau, quản gia vốn kinh hồn táng đảm giờ này càng thêm căng thẳng, ông hung tợn trừng mắt nữ giúp việc: “Vậy cô còn không biết lấy chìa khóa đến mở! Đúng là thành sự thì ít, bại sự có thừa, còn không mau đi!”
“A, dạ, dạ, tôi đi liền.”
Nữ giúp việc bị quản gia trừng mắt ngay sau đó nhìn thấy được bóng dáng của Lạc Dĩ Tạ, cả mặt lập tức tái nhợt, gật gật đầu với quản gia rồi bỏ chạy. Cùng lúc đó quản gia cũng lộ ra biểu tình hận rèn sắt không thành thép, sao trong nhà lại có giúp việc không có mắt như vậy. Ông ta vội vàng quay người về phía Lạc Dĩ Tạ đang đi đến, cười nói: “Cậu chủ, cậu chủ nhỏ Hạ Yểu có thể ngủ sâu quá nên không nghe thấy. Tôi đã sai người đi lấy chìa khóa rồi, cậu vui lòng chờ chút.”
Cuộc trò chuyện của quản gia với giúp việc rất nhỏ nhưng cũng đủ để thính giác hơn người của Lạc Dĩ Tạ nghe thấy.
Giờ phút này, hắn rốt cuộc có thể xác định được Yểu Yểu của hắn đang ở sau cánh cửa này. Thân thể hắn càng thêm run rẩy. Đồng thời càng thêm tức giận với thái độ của quản gia và giúp việc. Con ngươi ngày càng đen, hắn mơ hồ cảm thấy tận thế sắp đến. Hơn nữa, lúc trước hệ thống còn xóa đi vài ký ức của hắn, cho dù sau này có nhớ lại được thì đều có thể sẽ bị hỗn loạn. Nhưng tất cả những chuyện liên quan đến Hạ Yểu, hắn đều nhớ rõ ràng, ví dụ như Yểu Yểu của hắn chưa bao giờ ngủ say như vậy cho nên chắc chắn em ấy đã xảy ra chuyện rồi!
"Thật không?"
Con ngươi đen nhánh trầm tĩnh nhìn quản gia trước mặt, hành lang đen tối che đi biểu tình của hắn làm cho người ta căn bản không đoán được hắn đang nghĩ gì.
Quản gia bị nhìn chằm chằm như vậy càng sợ hãi nhưng ông vẫn ngượng ngùng cười cười: "Dạ, đúng vậy....."
"Cút đi."
Giọng nói lạnh lùng phát ra từ trong miệng Lạc Dĩ Tạ, khí lạnh quanh thân làm cho quản gia lùi lại vài bước. Lạc Dĩ Tạ bước đến trước cửa sau đó thở ra một hơi, tiếp đến hắn đá mạnh vào cánh cửa.
"Ầm!"
Cửa phòng đóng chặt bị Lạc Dĩ Tạ một cước đá văng, lực từ cú đá dọa quản gia đứng một bên không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh. Nếu cú đá vừa rồi đá lên người ông thì hậu quả không dám tưởng tượng.
Lạc Dĩ Tạ vừa mới đá văng cánh cửa không còn đẹp trai, ngầu lòi như trước mặt quản gia nữa mà giống như đứa trẻ phạm sai lầm, cả người khẩn trương đứng đó, há miệng thở dốc: "Yểu Yểu."
Cái tên mà hắn không ngừng nhắc đền hằng đêm, người con trai hắn khát vọng muốn được nhìn thấy cứ như vậy xuất hiện trước mặt hắn. Lạc Dĩ Tạ không biết đối mặt với cậu như thế nào, lúc này là bằng chứng tốt nhất, hắn chùi chùi mồ hôi trên tay, ngước mắt nhìn vào phòng, sau đó con ngươi liền co lại.
"Yểu Yểu em sao vậy?"
Chỉ thấy dáng người nhỏ nhắn ngồi xổm trong góc tường, vóc dáng của người ấy thật sự rất nhỏ, cánh tay gầy yếu của cậu ôm lấy hai vai, đầu nhỏ chôn vào khủyu tay. Cho dù tiếng cửa bị đá văng lớn như vậy cậu cũng không phản ứng lại một chút. Lạc Dĩ Tạ càng thêm khẩn trương khi nhìn thấy điều này. Hắn vội vàng xông đến ôm lấy cơ thể nhỏ nhắn ấy. Vừa chạm vào người cậu, hắn liền sửng sốt bởi vì thân nhiệt của Hạ Yểu rất nóng.
"Bác sĩ! Nhanh gọi bác sĩ gia đình đến!"