Chương 8: Vật cưng nhỏ không lông có vảy (2)

"Hả?" An Tự tưởng mình hoa mắt, cậu cẩn thận xoay một vòng tại chỗ, thực sự không thấy nữa: "Lạ thật..."

"An Tự! An Tự, trò không sao chứ?" Rèm cửa bị kéo ra, giáo sư Ryan thở hổn hển lo lắng nhìn cậu, thấy người không sao, thầy vừa sốt ruột vừa tức giận nói: "Thằng bé này, đã bảo về ký túc xá tập thể trú ẩn rồi mà, sao trò còn ở đây? Trò không xem quang não à?! Trò không biết bấm nút cầu cứu khẩn cấp sao!?"

An Tự ngẩn người, cậu vội vàng mở quang não, lập tức hiện ra rất nhiều tin nhắn.

Đa số là tin nhắn hỏi thăm của giáo sư Ryan và các trợ lý, trong đó có một hai tin nhắn chào hỏi của bạn học không mấy quen, An Tự thấy ấm lòng, âm thầm ghi nhớ một hai cái tên quan tâm đến cậu.

"Xin lỗi giáo sư." An Tự thành thật xin lỗi, cùng giáo sư Ryan bước ra khỏi lều: "Vừa nãy sấm đánh ghê quá, em muốn đợi sấm nhỏ hơn rồi mới cầu cứu."

"Trò này, sấm lớn như vậy, trò tưởng trốn trong lều là được à? Không biết rút lui sớm..." Giáo sư Ryan còn muốn lải nhải thêm vài câu, nhìn thấy hố đen lớn bên cạnh, đột nhiên im bặt.

An Tự cúi đầu ngoan ngoãn nhận lỗi, giáo sư Ryan cũng không nỡ, thở dài: "... Thôi được rồi, không sao là tốt."

Lòng An Tự trào dâng một cảm giác tội lỗi, giáo sư Ryan vẫn luôn rất quan tâm đến cậu, vậy mà cậu lại gây phiền phức cho giáo sư.

Sắp đến ký túc xá tập thể, An Tự nhạy bén nhận ra trong không khí có lẫn một số pheromone Alpha mang tính công kích mạnh, bấy giờ cậu mới phát hiện trên khoảng đất trống của ký túc xá có rất nhiều Alpha, đều là sinh viên khoa Cơ giáp.

"Thầy gọi họ đến cứu viện tạm thời." Giáo sư Ryan liếc nhìn đám Omega đang lén lút nhìn trên ban công, nhàn nhạt giải thích: "Vừa nãy ngoài trò ra, còn có ba bốn Omega không nghe lời chưa về, may nhờ có những Alpha này... Sao các trò sao không thể nghe lời một chút chứ?"

An Tự ngoan ngoãn cúi đầu, không dám nói gì.

"Không sao là tốt rồi." Tổng chỉ huy Alpha của khoa Cơ giáp đi tới, phía sau là mấy phó chỉ huy Alpha: "Không có chuyện gì, chúng tôi về đây."

"Lần này thực sự cảm ơn các anh." Giáo sư Ryan chân thành cảm ơn, suy nghĩ một chút rồi nói: "Nhà ăn của chúng tôi nấu ăn rất ngon, hay là tôi mời tất cả các bạn Alpha ăn một bữa với các bạn khoa chúng tôi nhé, coi như là để cảm ơn."

"Không cần phiền phức như vậy..." Tổng chỉ huy Alpha định từ chối, song nhác thấy ánh mắt mong chờ của một đám Alpha thì bất đắc dĩ thở dài, hắng giọng: "Được rồi, làm phiền giáo sư sắp xếp, tôi sẽ quản lý tốt học trò của mình, bọn chúng tuyệt đối không dám làm bậy."

Đám Omega trên ký túc xá lập tức reo hò, đám Alpha dưới lầu cũng cười nói rôm rả, không ngừng trò chuyện.

An Tự đứng bên cạnh nghe rõ mồn một, cậu biết giáo sư Ryan không chỉ muốn cảm ơn mà còn muốn thực hiện lời hứa của mình, sắp xếp cơ hội giao lưu cho đám Omega.

Nhưng tất cả những điều này đều không liên quan đến cậu, sẽ không có Alpha nào thích một Omega như cậu.

An Tự thờ ơ nghĩ, cậu lắc đầu, đeo ba lô nhẹ nhàng rời đi, trở về phòng ký túc xá nhỏ của mình.

Căn hộ nhỏ riêng tư yên tĩnh, An Tự mệt mỏi ngả lưng trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát, lúc định lấy quần áo đi tắm, bỗng cậu nghe thấy tiếng kéo khóa kéo hết sức rõ ràng.

An Tự giật mình, cậu nhổm phắt dậy, nhìn về phía phát ra tiếng động, chính là chiếc ba lô của cậu.

Khóa kéo ba lô từ từ kéo ra sau, mở ra một khe hở, một thứ nhỏ dài chui ra, nó nhận ra tầm mắt của An Tự thì đứng thẳng hình chữ S, nghiêng đầu nhìn cậu.

"Mày thực sự trốn trong ba lô của tao rồi đi theo tao à." An Tự ôm ngực thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi: "Tao thực sự không thể nuôi..."

Lời còn chưa dứt, sinh vật bí ẩn này đã nhảy về phía cậu, nó bay lên không trung, chậm rãi bơi tới.

Lời nói của An Tự nghẹn lại trong cổ họng, hai mắt mở to, đồng tử co lại dữ dội, không thể tin được mà che miệng lại.

Không có cánh mà thực sự… thực sự có thể bay lên một cách vững vàng, cuối cùng đây là sinh vật gì vậy chứ!

Nhân lúc An Tự còn đang kinh ngạc, sinh vật thuôn dài này lại bay vòng quanh cậu hai vòng rồi đột nhiên đậu trên đầu cậu, không nhúc nhích ngo ngoe .

Da đầu An Tự tê rần, cậu cứng người không dám cử động.

Tóc cậu bẩm sinh đã rất xù, tóc ngắn bồng bềnh, chỉ cần không chải chuốt cẩn thận sẽ trông giống như ổ chim, có lẽ là nhìn trúng điểm này nên tên nhóc không nói một lời đã… đậu luôn trên ấy.

An Tự do dự hồi lâu, cậu định nhấc vật nhỏ này xuống nhưng vừa chạm vào mái tóc rối bù đã sờ trúng vảy lạnh, cả người cậu run lên, thực sự không dám động đậy, miễn cưỡng rụt tay lại.

"Tao muốn gội đầu, rồi đi tắm." An Tự cố gắng thương lượng với sinh vật bí ẩn, cậu dùng quần áo cũ làm ổ, hai tay nâng như dâng hoa lêи đỉиɦ đầu, cung kính mời sinh vật nhỏ dời sang: "Mày ở trong ổ này trước nhé, ổ quần áo này mềm hơn tóc tao nhiều."

Sinh vật nhỏ khựng lại, dường như đang suy nghĩ, cuối cùng miễn cưỡng duỗi móng vuốt ra, từ từ bước lên lòng bàn tay An Tự.

Cậu giật bắn, cố nhịn cảm giác muốn bỏ chạy, cậu tự an ủi mình, tên nhóc này đã bám lấy cậu rồi, đã không đuổi đi được thì phải thích nghi cho tốt.

Có thêm một người bạn cũng tốt, chỉ là một con vật cưng nhỏ không lông có vảy mà thôi.