Chương 7: Vật cưng nhỏ không lông có vảy (1)

An Tự tưởng mình bị ảo giác, bởi vì ngay giây tiếp theo, hình ảnh trong đầu cậu biến mất sạch, tiếng sấm cũng lặng lẽ biến mất, chỉ còn tiếng mưa rào ngày càng lớn bên ngoài lều.

Cậu do dự một lát, cầm đèn ngủ nhỏ trong lều, giơ cao lên soi, dưới ánh sáng phản chiếu ấm áp, một bóng đen nhỏ xíu ẩn hiện, nó vẫn nằm im trên đỉnh lều không nhúc nhích, như thể đã mất đi hơi thở.

Trái tim An Tự khẽ run lên, cậu mím môi, nghe tiếng mưa bên ngoài lều dần nhỏ lại, không nhịn được mà kéo khóa cửa lều.

Mây đen trên đầu dần tan, màn mưa mỏng như tơ, An Tự bước ra khỏi lều, cậu đội mưa thò đầu ra nhìn đỉnh lều.

Sinh vật bí ẩn có thân dài ngoằng nằm cuộn trên cột thu lôi, vẫn còn sống khỏe re, nghe thấy động tĩnh của An Tự, nó lười biếng nâng mí mắt nhìn cậu.

An Tự bất ngờ chạm mắt với sinh vật bí ẩn này, không biết vì sao, tim cậu đập thình thịch, toàn thân như bị điện giật rồi nhũn hết cả người, không thể cử động nổi.

Sinh vật dài ngoằng nghiêng đầu, nó từ từ ngáp một cái rồi chậm rãi bò xuống khỏi cột thu lôi, theo độ dốc của lều nhẹ nhàng trượt xuống, có vẻ sắp rơi xuống trước mặt An Tự.

Mặt An Tự tái mét, bả vai cậu run lên, đầu cúi xuống, sợ hãi liên tục lùi về sau.

Thân hình sinh vật dài ngoằng khẽ khựng lại, đột nhiên nó nghiêng sang một bên rồi ngã xuống như mất lực, lăn lông lốc mấy vòng.

Đồng tử của An Tự co lại, gần như theo bản năng, cậu nghiêng người về phía trước, luống cuống đưa tay ra đỡ, lòng bàn tay chạm vào lớp vảy hơi lạnh, toàn thân cậu nổi hết da gà, không dám thở mạnh, sợ cơ thể sẽ sinh ra phản xạ có điều kiện mà ném sinh vật này đi.

Sinh vật dài ngoằng đột nhiên cử động, vai An Tự khẽ run lên không ngừng, cậu muốn ném con vật này đi, lại sợ mạnh tay quá sẽ khiến sinh vật nhỏ vô tội này bị thương.

An Tự cố nhịn, nghĩ ra một cách vẹn cả đôi đường, cậu khó khăn lấy một tờ giấy vệ sinh trong túi trải ra, nhẹ nhàng đặt sinh vật nhỏ này lên trên rồi nắm bốn góc khăn giấy, tạo hình giống như một chiếc võng đơn giản, sau đó nâng sinh vật dài ngoằng lên, cẩn thận đưa vào trong lều.

Sinh vật dài ngoằng: "..."

Giấy trắng bọc lấy sinh vật bí ẩn, lớp bùn đất đen trên thân dài đã bị lau sạch gần hết, để lộ lớp vảy xanh đẹp đẽ sạch sẽ.

Trong đầu An Tự thoáng hiện một hình ảnh kinh hoàng ban nãy, cậu thầm thấy bất ngờ, sao con vật nhỏ này lại giống hệt sinh vật trong ảo giác của cậu thế nhỉ.

Chẳng lẽ vừa nãy không phải ảo giác, mà là hiện tượng thấu thị kỳ diệu do sấm sét và năng lực tinh thần va chạm tạo ra...?

Trong lòng An Tự vô cùng nghi ngờ, cậu nhặt một cái que nhỏ nhẹ nhàng chọc chọc, sinh vật dài ngoằng yếu ớt vẫy đuôi, móng vuốt nhỏ vừa bám vào que gỗ, An Tự bất giác giật mình, lập tức ném que gỗ đi.

Sinh vật dài ngoằng: "..."

Cuối cùng đây là sinh vật gì? An Tự vừa căng thẳng sợ hãi vừa do dự trong lòng, cậu dùng quang não chụp một bức ảnh rồi đưa vào tìm kiếm trong bách khoa toàn thư, kết quả đưa ra rất nhiều hình ảnh tương tự nhưng không có cái nào trùng khớp.

An Tự bối rối liếc nhìn sinh vật dài ngoằng, kinh ngạc phát hiện con vật nhỏ này giẫm lên giấy trắng lăn qua lăn lại, thế mà lại biết tự làm sạch bản thân.

"Thật thông minh." An Tự không nhịn được khen ngợi, nỗi sợ hãi đối với sinh vật có vảy trong lòng cậu cũng giảm bớt đôi chút.

Cậu suy nghĩ một chút, thử giao tiếp với sinh vật bí ẩn: "Mày sống gần đây à? Mưa bên ngoài đã tạnh rồi, mày muốn về nhà không?"

An Tự vừa nói vừa kéo rèm cửa lều ra một chút, cậu nắm một góc khăn giấy, kéo sinh vật nhỏ trượt đến gần rèm cửa, thúc giục: "Nhanh về nhà đi, lát nữa tao cũng phải về rồi."

Sinh vật dài ngoằng không đi, ngược lại còn quay người lại, ngẩng đầu nhỏ lên, hướng về phía cậu nhẹ nhàng kêu một tiếng: "Áu—"

An Tự sửng sốt, rất khó để diễn tả loại âm thanh này, có chút giống tiếng sư tử gầm, lại giống tiếng sấm rền, hoặc là tiếng vọng sâu thẳm của vực sâu, vừa nghe thấy đã run rẩy trong lòng, cảm giác rùng mình dâng lên từ xương cụt.

Sinh vật nhỏ thấy cậu không phản ứng thì lại ngẩng đầu lên kêu một tiếng: "Áu?"

An Tự nghi ngờ che ngực, cảm giác hồi hộp vừa nãy không còn xuất hiện nữa, chẳng lẽ là ảo giác...?

Sinh vật dài ngoằng tiến lên một bước, An Tự hoàn hồn, cảm giác tê dại trên da đầu quay trở lại, cậu bất giác lùi chân về sau.

Sinh vật dài ngoằng nghiêng đầu, kêu: "Áu áu."

Nghe giống như tiếng nũng nịu làm nũng của động vật nhỏ, An Tự khựng chân lại, không nhịn được hỏi: "Mày muốn tao nuôi mày à?"

Thật kỳ diệu, con vật nhỏ này lại gật đầu.

An Tự kinh ngạc trước mức độ thông minh của sinh vật bí ẩn này, đồng thời cũng phiền não vì mình lắm miệng làm chi để giờ đâm lao phải theo leo.

Cậu suy nghĩ một lát, ngồi xổm trước mặt sinh vật dài ngoằng, ôn tồn giải thích: "Tao là sinh viên, sợ là không có khả năng nuôi mày."

Sinh vật dài ngoằng như không nghe thấy, nó ngẩng đầu nhỏ lên, đôi mắt to không chớp nhìn An Tự, khẽ khàng kêu: "Áu~"

Vừa nói vừa lặng lẽ bò về phía An Tự.

"Ê ê, đừng mà." An Tự lập tức hoảng hốt đứng dậy, vừa liên tục xua tay vừa lùi từng bước về sau, lưng cậu đã dựa sát vào thành lều, cả người căng thẳng ngả về sau: "Tao, tao hơi không thích ứng được với sinh vật không lông mà có vảy, nhận nuôi mày có lẽ hơi khó khăn..."

"An Tự! An Tự có ở đó không?" Bên ngoài lều đột nhiên truyền đến tiếng gọi quen thuộc, là giáo sư Ryan.

An Tự sửng sốt, tầm mắt nhìn về phía rèm cửa, lập tức đưa ra quyết định, cậu định vòng qua sinh vật dài ngoằng đi ra ngoài, bỗng thoắt cái lại phát hiện trước mặt trống không, sinh vật bí ẩn đã biến mất.