Chương 2: Diễn Viên Quần Chúng Bất Tử (2)

Tiếu Tiếu ngửa mặt, lưng tựa vào ghế nói với mọi người trong nhóm diễn viên quần chúng rằng mình sắp tới rồi, bảo bọn họ đợi một lát.

Sơ Đông ngồi bên cạnh hắn, thân thể cứng ngắc sống lưng thẳng tắp, ánh mắt vừa phòng bị lại vừa tò mò nhìn các loại xe chạy thật nhanh bên ngoài cửa xe.

Trong lòng trái tim nhảy lên thình thịch, cảm giác bất an siết chặt ngón tay.

Đây không phải là triều đại quen thuộc của hắn.

Mọi người cũng không đi xe ngựa thay cho đi bộ.

Lần này đoàn làm phim quay một bộ phim chiếu mạng, nghe nói cũng được bỏ vốn, bối cảnh được chọn cũng không tồi.

Vì là phim cổ trang nên trường quay về cơ bản đều cách cung điện không xa, tất cả mọi người đều mặc trang phục cổ trang.

Nhóm diễn viên quần chúng rụt cổ đứng ở một bên, hai tay kề sát vào bên miệng hà hơi, xoa xoa tay, ngẩng đầu nhìn thấy hai hàng diễn viên quần chúng mặc trang phục thị vệ cổ trang từ cách đó không xa đi tới, trong mắt hơi sáng lên.

Hai ba người tụ tập cùng một chỗ khe khẽ bàn luận: “Lần này xem ra đoàn làm phim đã bỏ vốn rất lớn rồi, không nói cái gì khác, chỉ riêng từ chất liệu quần áo là có thể nhìn ra, tuyệt đối không phải loại vải vừa nhìn đã biết là rẻ.”

“Đó là đoàn làm phim “Sủng Phu” ở bên cạnh, còn quần áo của chúng ta đều ở đây.” Tiếu Tiếu đã đến, xách mấy lớp vải mỏng trong tay vẩy vẩy trước mặt mọi người.

“...” Mấy người run lập cập, quần áo còn chưa thay đã cảm giác được cỗ hàn ý thấu xương kia.

Mùa đông quay phim mùa hè, hoặc là mùa hè quay phim mùa đông đều rất bình thường, đoàn làm phim hết thảy đều là phục vụ diễn xuất, về phần diễn viên quần chúng có lạnh hay không, đó không phải là vấn đề mà đạo diễn phải cân nhắc.

Diễn viên quần chúng nhận quần áo đi thay, Tiếu Tiếu duỗi tay đưa cho Sơ Đông một bộ, biết hắn không nhớ rõ những chuyện trước kia nên lại dặn dò một lần nữa: “Bên trong quần áo có dán một miếng dán giữ nhiệt, cậu là diễn viên quần chúng, ống kính sẽ không dừng lại trên người cậu quá lâu, dán cũng không sao.”



Một số đạo diễn yêu cầu nghiêm khắc, không cho phép diễn viên dán miếng dán giữ nhiệt, đặc biệt là vào mùa đông quay phim mùa hè, diễn viên mặc mỏng, khi giơ tay động chân có thể bị nhìn ra.

Nhưng diễn viên quần chúng như Sơ Đông và Tiếu Tiếu thì không sao cả, dù sao ngay cả ống kính quay chính diện cũng không có.

Bộ phim chiếu mạng này tên là “Quân hậu giả danh”, kể về một vị hoàng tử mang theo thân vệ đến quốc gia khác hòa thân, trên đường bị ám sát tử vong, sau đó bị người thay thế. Câu chuyện xoay quanh chuyện người thay thế từng bước công hãm hoàng thượng ngồi vào vị trí quân hậu như thế nào, từ đó thực hiện trả thù kẻ thù ban đầu.

Vai diễn của Sơ Đông chính là ám vệ pháo hôi bên cạnh hoàng tử, sau khi đi một vòng, cùng với hoàng tử chết trong vụ ám sát lần này, dọn đường trải chăn cho hoàng tử giả cũng là nam chính xuất hiện.

Sau khi thay quần áo xong, hắn cúi đầu nghiêm túc sửa sang lại tay áo của mình, Tiếu Tiếu nhét cho hắn một thanh kiếm.

Môi Sơ Đông khẽ mím, hai mắt sáng ngời, ngay cả Tiếu Tiếu cũng nhìn ra được sau khi nhìn thấy kiếm hắn có vẻ vui sướиɠ.

Giơ tay lên nhận lấy kiếm, ánh sáng trong mắt Sơ Đông chậm rãi ảm đạm, khóe miệng nhếch lên cũng từng chút từng chút mím lại.

Kiếm quá nhẹ, ngay cả cái chủy thủ cũng nặng hơn.

Sơ Đông chưa từ bỏ ý định giơ tay rút chuôi kiếm, kết quả phát hiện đây là thanh kiếm giả, không có vỏ kiếm không có lưỡi kiếm.

Tiếu Tiếu thấy hắn nhíu mày, lại đây nói: “Đều là giả hết, làm sao có thể cho ngươi thanh kiếm thật cho được.”

Diễn viên quần chúng ngay cả cơ hội rút kiếm cũng không có đã chết rồi.

Phó đạo diễn cầm loa hô: “Trưởng nhóm, bảo các diễn viên quần chúng vào vị trí, trời lạnh, chúng ta cố gắng làm nhanh.” Chính là không muốn lãng phí thời gian với những cảnh nhỏ.

Tiếu Tiếu đáp một tiếng được, rồi dẫn người tới.



Bên cạnh là cung điện, mọi người quay tại rừng cây bên cạnh đó. Người diễn vai hoàng tử đã ngồi vào trong xe ngựa, đám diễn viên quần chúng làm thị vệ đã vây quanh xe ngựa vào vị trí.

Sơ Đông đứng bên cạnh xe ngựa, ngẩng đầu nhìn thấy cửa chính sơn đỏ của cung điện cách đó không xa. Hắn hơi híp mắt, cầm kiếm đứng, gió lạnh khuấy động tay áo hắn, hàn ý tràn ngập toàn thân, giọng nói của người xung quanh chậm rãi rút đi, còn lại chỉ có tiếng gió gào thét.

Trong nháy mắt đó, Sơ Đông có cảm giác mình vẫn là ám vệ hoàng thành, còn sống ở nơi quen thuộc của hắn.

Âm thanh phá gió vang lên bên tai, ánh mắt Sơ Đông run lên, theo bản năng nghiêng đầu hạ eo né tránh, thân thể nhanh hơn ý thức nâng kiếm trong tay lên, cổ tay chuyển động, mũi kiếm vững vàng chuẩn xác đâm vào trái tim đối phương.

Trước sau chỉ trong một hơi thở, động tác của hắn nhanh đến mức chỉ còn lại một vòng tàn ảnh.

Diễn viên quần chúng diễn vai thị vệ bên kia không có tốc độ phản ứng giống như Sơ Đông, ngực cô bị hành động phản kích đột ngột này chọc đau, nhịn không được kêu lên một tiếng đau đớn, trong nháy mắt khuôn mặt nhăn lại.

Nghĩ thầm vừa rồi tôi nhìn cậu lâu một chút, thế mà cậu lại xuống tay trả thù tàn nhẫn như vậy à?

Vốn dĩ mấy thị vệ đáng phải chết này cũng cần phản kích, đạo diễn chỉ coi diễn viên quần chúng này muốn thêm diễn xuất, nhíu mày cũng không kêu dừng lại, cảm thấy trong lòng hắn tốt xấu gì cũng có tính toán, cọ ống kính một cái cũng đủ rồi.

Hết lần này tới lần khác trong lòng Sơ Đông không hề có chút tính toán nào, cầm kiếm đứng ở bên cạnh xe ngựa, một biểu tình trung thành hộ chủ tình nguyện chết.

Nhóm diễn viên quần chúng phản ứng rất nhanh, nhao nhao vung kiếm về phía Sơ Đông, dùng ánh mắt ý bảo hắn mau “chết.”

Sơ Đông môi mỏng khẽ mím, bên tai chỉ vang lên giọng nữ trong trẻo lạnh lùng kia: Chỉ cần chủ tử còn, các ngươi không thể lui, đây là ranh giới cuối cùng.

Vai diễn của Tiếu Tiếu chính là thị vệ bên cạnh nam chính, bây giờ còn chưa lên sân khấu, chờ hắn thay quần áo xong sang đây xem chính là nhìn thấy tràng cảnh như vậy.

Sơ Đông một mình một người quật ngã tất cả diễn viên quần chúng diễn vai thị vệ trên sân, một tay cầm kiếm thả sau lưng, sống lưng thẳng tắp mím môi, mặc cho phó đạo diễn tức hổn hển rống về phía hắn: “Chơi vui không? Muốn ra mặt à? Không chịu chết phải không?”