Chương 1: Diễn Viên Quần Chúng Bất Tử (1)

Tiếu Tiếu lấy chìa khóa ra mở cửa bước vào, chỉ thấy rèm cửa sổ trong phòng bị người kéo lại. Ánh sáng bên ngoài bị che khuất không còn một mảnh, rõ ràng lúc này là buổi trưa, lại thoạt nhìn giống như mới rạng sáng.

Hắn không khỏi thả nhẹ tay chân, động tác nhẹ hơn rất nhiều.

Trong phòng hơi lạnh, không bật điều hòa, Tiếu Tiếu không cởϊ áσ lông vũ ra, mò mẫm đi vào trong phòng khách, đặt đồ ăn cầm trong tay lên bàn trà trước.

“Ăn gì thế?”

Phía sau đột nhiên có người lên tiếng, Tiếu Tiếu bị dọa giật mình, thiếu chút nữa thét chói tai.

Hắn xoay người tức giận hét về phía sau: “Lâm Sơ Đông, cậu muốn dọa chết tôi đúng không?” Thanh âm Tiếu Tiếu bén nhọn, rõ ràng là bị dọa không nhẹ.

Sơ Đông mím môi, đầu hơi cúi xuống, mi mắt rũ xuống, rõ ràng là bộ dáng nhận sai khi bị dạy bảo.

Tiếu Tiếu cố ổn định lại nhịp tim vừa rồi bị dọa đến đột nhiên tăng nhanh, đi tới duỗi tay kéo rèm cửa sổ ra hai bên, ánh sáng chói mắt từ bên ngoài chiếu vào, Sơ Đông không thoải mái chớp chớp mắt.

“Ban ngày ban mặt cậu không ngủ mà kéo rèm cửa lại làm gì hả?” Tiếu Tiếu cau mày, vừa rồi hắn cho rằng Sơ Đông đang ngủ, lấy điện thoại di động trong túi ra đặt trên bàn trà, hỏi: “Sao cậu không nghe điện thoại của tôi?”

Ánh mắt Sơ Đông chậm rãi di chuyển theo lời Tiếu Tiếu, dừng lại trên chiếc điện thoại cũ mình đặt trên ghế sô pha, ngón tay siết chặt.

Hắn vẫn không biết nên chơi đùa với cái hộp nhỏ vừa thét chói tai vừa run rẩy này như thế nào.



Tiếu Tiếu thuận theo tầm mắt của hắn tìm được điện thoại di động trên sô pha: “Cậu đừng tưởng rằng sau khi té ngã bị thương ở đầu là sẽ không cần phải làm việc nữa.”

“Ngẫm lại tiền thuốc men của cậu, ngẫm lại tiền thuê nhà của cậu đi.” Tiếu Tiếu ấn điện thoại di động của Lâm Sơ Đông, thấy hai cuộc gọi nhỡ vừa rồi mình gọi tới, vừa hủy bỏ cho hắn vừa nói: “Toàn bộ tiền của tôi đã trả tiền thuốc men cho cậu hết rồi, nếu như cậu không đi theo tôi ra ngoài làm việc, hai người chúng ta cứ đợi ra ngoài uống gió Tây Bắc đi.”

Tiếu Tiếu đã lâu không chạm tới loại máy cũ này, nhất thời thao tác cũng không quá trôi chảy, nhưng ai bảo Sơ Đông không dùng được điện thoại thông minh cơ chứ.

Tiếu Tiếu ngẩng đầu thấy Sơ Đông đứng ngây ngốc bên cạnh mình, trán còn quấn băng gạc, trên gương mặt trắng bệch, môi cũng không có chút huyết sắc nào liền đưa điện thoại cho hắn, giọng điệu chậm lại không ít: “Tới ăn cơm đi.”

Sơ Đông lúc này mới ngồi xuống, ngồi nửa cái mông trên ghế sô pha hai chân khép lại, ngồi ngay ngắn quy củ.

Tiếu Tiếu nhìn mà buồn cười, vừa mở hộp cơm ra vừa nói thầm: “Sao sau khi ngã bị thương ở đầu cậu không giống như mất trí nhớ, mà giống như thay đổi thành người khác vậy chứ.”

Dựa theo tính tình trước kia của Lâm Sơ Đông, ăn cơm cũng hận không thể nằm trên sô pha tìm tư thế thoải mái để dựa vào mới được.

Chính mình mang người chạy theo nhiều đoàn làm phim như vậy, các loại tình tiết xuyên không cũng đã xem qua, nếu không phải Sơ Đông khi tỉnh lại còn nhớ rõ mình tên là gì, có khi Tiếu Tiếu đã cho rằng hắn bị người nào xuyên tới nhập vào.

Một câu nói nhẹ nhàng của hắn khiến toàn thân Sơ Đông cứng đờ, thở cũng không dám thở mạnh.

Ngón tay Sơ Đông siết chặt chiếc đũa, nhìn Tiếu Tiếu một cái, mấp máy môi giải thích cho mình một câu: “Có thể... đầu bị ngã hỏng rồi.”

“Đầu ngã hỏng không sao cả, tay chân có thể cử động là được.” Tiếu Tiếu gắp đùi gà trong hộp cơm của mình qua cho hộp cơm Sơ Đông: “Buổi chiều theo tôi về đoàn làm phim, cho dù lăn lộn một ngày cũng có thể kiếm tiền, so với cậu bị nhốt trong phòng thì tốt hơn.”

Sơ Đông tuổi còn nhỏ, ôm mộng trở thành minh tinh, chạy theo Tiếu Tiếu diễn mấy vai quần chúng trong đoàn làm phim, một ngày tốt xấu gì cũng có thể kiếm được một hai trăm đồng. Tiếu Tiếu lớn hơn mấy tuổi, vẫn luôn chăm sóc hắn chu đáo, nhất là Sơ Đông hình như cũng không có người thân.



Bình thường làm diễn viên quần chúng cũng cũng không có gì nguy hiểm, nhưng ai biết lần này Sơ Đông diễn một tên thổ phỉ bị nhân vật chính một tiêu bắn chết ở trên cây, lại từ trên cây ngã xuống, lại thật khéo không khéo đập đầu vào tảng đá dưới gốc cây, hôn mê tại chỗ.

Sau khi tỉnh lại, Sơ Đông liền giống như thay đổi, ánh mắt nhìn về phía mọi người đều là xa cách đề phòng, giống như một con báo tiến vào hoàn cảnh xa lạ, cơ bắp căng thẳng chờ thời cơ mà động, luôn cảm thấy có người muốn hại hắn mưu đồ bất chính với hắn.

Sau khi bác sĩ đến thay thuốc cho Sơ Đông bị hắn vặn gập cánh tay liền đề nghị Tiếu Tiếu đưa hắn đến khoa tâm thần xem xét.

Tiếu Tiếu cũng mất hơn nửa tháng công phu mới khiến cho Sơ Đông khi nhìn mình bớt đi mấy phần cảnh giác và phòng bị.

“Đủ ăn không?” Tiếu Tiếu quay đầu nhìn thoáng qua hộp cơm của Sơ Đông, cái người bình thường kén ăn kia mấy bữa nay luôn ăn sạch cơm không còn lại chút gì, chay mặn gì cũng ăn sạch.

Sơ Đông gật đầu, vét cơm sạch sẽ mới buông đũa xuống.

“Ăn no là tốt rồi, buổi trưa hôm nay nếu không ăn no buổi chiều quay phim mặc ít sẽ bị lạnh đấy.”

Tiếu Tiếu năm nay cũng mới hai mươi hai tuổi, nhưng hắn lăn lộn trong giới này đã được một thời gian dài, làm trưởng nhóm, bình thường công việc chính của hắn là dẫn người qua cho đoàn làm phim cần diễn viên quần chúng, còn bản thân hắn thì kiếm được tiền trung gian giữa đoàn làm phim và diễn viên quần chúng kia.

Đối với Sơ Đông mà nói, chỉ cần cho hắn cơm ăn, bảo làm việc liền làm việc, tốt xấu lạnh nóng căn bản không nằm trong suy nghĩ.

Chủ tử đã nói rồi, ăn của người thì phải thay người làm việc, đây là quy củ.

Tiếu Tiếu thuận tay thu dọn rác đi xuống lầu, thấy thời gian không sớm, liền gọi xe tới.