Edit: Llia59
"Anh Phù Kiêu"- ---------------------
Phù Kiêu tức giận cười lạnh, "Nhiêu Thanh Án, em đừng chọc anh tức giận."
"Anh cũng đừng chọc em tức giận, buông tay."
"Chọc em tức thì sao? Anh không buông."
"Vậy thì anh tự gánh chịu hậu quả!"
Phù Kiêu cảm thấy buồn cười, có hậu quả nào mà anh không gánh được, lại còn sợ con nhóc này — "Á ~ Em cắn anh?!"
"Có buông không?" Nhiêu Thanh Án cắn cánh tay anh, vẻ mặt hung hăng không chịu thua nói.
Phù Kiêu nắm lấy sau gáy cô, ý đồ muốn cô nhả ra, "Nhả ra."
Trái lại Nhiêu Thanh Án còn cứng đầu tăng thêm lực cắn.
"Em cắn đi, anh da dày thịt béo, còn sợ em cắn chết à." Phù Kiêu rũ mắt nhìn, con ngươi màu nâu mang theo chút bất đắc dĩ cùng chiều chuộng khó thấy được.
"Thanh Án, Viện Viện hỏi cô sao đi lâu vậy mà chưa quay lại." Bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói của Thạch Quyền.
Nhiêu Thanh Án và Phù Kiêu cùng nghiêng đầu ra nhìn, Thạch Quyền ngẩn người trong chốc lát, dường như đã hiểu ra gì đó, gật đầu, "Vậy cô đưa túi chườm nóng cho tôi đi."
Nhiêu Thanh Án cảm thấy có chút xấu hổ, nhả miệng ra, thừa cơ Phù Kiêu buông lỏng cảnh giác đẩy anh một cái, sau đó bước nhanh đến bên cạnh Thạch Quyền, "Tôi đi lên với anh."
Phù Kiêu vừa mới đi được hai bước, Nhiêu Thanh Án quay đầu lại chỉ tay vào Phù Kiêu tố cáo với Thạch Quyền: "Ông chủ Thạch, anh nhìn xem anh ấy muốn làm gì tôi kìa!"
Phù Kiêu, Thạch Quyền: "..."
Hai người liếc nhìn nhau, Thạch Quyền nói: "Đã khuya rồi, Viện Viện lo lắng cho cô ấy."
Phù Kiêu gật đầu: "Được, lần sau nói tiếp."
"Lần sau em mới không thèm nói chuyện với anh." Nhiêu Thanh Án ỷ có Thạch Quyền ở bên cạnh, cảm giác an toàn được tăng cao, nhăn nhăn cái mũi nói.
Phù Kiêu cười dịu dàng: "Không phải em quyết định."
Nhiêu Thanh Án hừ một tiếng quay người chạy đi.
"Con thỏ xấu xa." Phù Kiêu nhỏ giọng nói.
Từ ngày hôm đó, Nhiêu Thanh Án với Phù Kiêu kết thúc chiến tranh lạnh, bắt đầu chiến tranh nóng đó là — chèn ép nhau.
"Đồ Nhiêu Thanh Án ngu ngốc, làm chút đồ ăn thôi mà cái phòng bếp sắp bị em đốt luôn rồi." Phù Kiêu từ tốn đậy vung vào cái nồi đang bốc lửa lên, Nhiêu Thanh Án trốn ở phía sau anh thò nửa cái mặt ra, thấy lửa nhỏ lại mới thở phào nhẹ nhõm.
"Dù sao vẫn tốt hơn mấy người quen sống trong nhung lụa, quần áo đưa tận tay cơm đến tận mồm, cũng không biết nấu cơm." Nhiêu Thanh Án ghét bỏ nói, "Tránh ra, đừng ảnh hưởng em nấu cơm."
"Ai nói anh không biết?" Phù Kiêu khoanh tay dựa vào một bên nhìn Nhiêu Thanh Án luộc rau, "Nếu anh biết nấu thì em làm sao?"
"Anh biết nấu mới là lạ." Nhiêu Thanh Án trào phúng, "Nếu anh mà biết nấu thì em sẽ chổng ngược gội đầu cho anh xem."
Phù Kiêu vui vẻ, nở nụ cười một hồi lâu mới nói: "Không cần em chổng ngược gội đầu, anh chỉ cần em đứng trước mặt mọi người hô ba lần 'Anh Phù Kiêu là nhất!' thế nào?"
Nhiêu Thanh Án không tin anh thật sự biết nấu cơm. Trước kia, anh cũng từng thử nấu, làm ra mấy món hắc ám, lúc ấy Nhiêu Thanh Án cố ăn, kết quả là đau bụng cả đêm.
"Không thể nào." Nhiêu Thanh Án nói, "Anh đừng có xạo. Trước đây anh —" Dừng một chút, "Thiếu gia nhà anh vẫn nên bớt khoác lác đi."
"Thì anh chỉ hỏi em có dám đánh cược với anh hay không?" Phù Kiêu dùng phép khích tướng, "Em là đồ nhát gan, thỏ đế, không dám cược."
"Em có gì mà không dám?" Nhiêu Thanh Án trúng bẫy, "Không chỉ phải làm được, mà còn không được để mọi người biết là anh làm, được mọi người khen ngon mới tính!"
"Được." Phù Kiêu nhướng mày nói.
"Vậy nếu anh thua thì sao?"
"Tùy em muốn làm sao thì làm."
"Vậy thì anh phải xin lỗi em ở trước mặt mọi người."
"Nói xin lỗi gì?"
"Anh phải nói 'Xin lỗi Nhiêu Thanh Án, tôi là đồ lợn.' "
"Anh lại còn phải tự mắng mình?"
"Không dám thì thôi." Nhiêu Thanh Án liếc nhìn anh nói.
"Hừ, được."
"Ok, vậy để em xem anh có thể làm ra được cái trò gì." Nhiêu Thanh Án cầm đĩa đồ ăn mình làm đi ra.
"Em tránh ra, đừng có mà ở đây vướng tay vướng chân."
"Em sợ anh hạ độc."
Phù Kiêu hừ một tiếng, "Vậy em đứng ở ngoài nhìn cho rõ. Chỗ này nhiều khói dầu — không phải có ý quan tâm tới em đâu, chỉ là em quá vướng víu thôi."
Nhiêu Thanh Án đang muốn phản bác lại nhưng như thế nào cũng không phản bác được, đang êm đẹp vì sao phải thêm câu "Ở đây nhiều khói dầu", Cái người này thật là...
"Đợi đã." Phù Kiêu gọi Nhiêu Thanh Án đang định đi lại, "Giúp anh buộc tạp dề."
"Không biết tự buộc à?" Nhiêu Thanh Án nói thế nhưng vẫn đi qua buộc giúp anh.
"Em thấp, thuận tiện hơn." Vừa nói xong lời thiếu đánh, Nhiêu Thanh Án đã gỡ ngay dây tạp dề vừa buộc, Phù Kiêu nắm lấy tay cô, cười nói, "Cho anh rút lại, là vì anh gãy tay."
Nhiêu Thanh Án: "..." Cô yên lặng buộc lại cho anh, ai cũng cần phải có trách nhiệm yêu thương những người tàn tật.
Cũng may phòng bếp là loại không gian mở, phía ngoài phòng bếp là phòng ăn, Nhiêu Thanh Án ngồi trên ghế ngoài phòng ăn nhìn anh nấu cơm.
Cũng ra dáng phết... Nhiêu Thanh Án chống cằm nhìn Phù Kiêu nấu cơm, nhìn đến thất thần. Giống như rất lâu trước đây, cô đã từng mong ước đến.
"Anh Phù Kiêu, sao chỉ có mình anh nấu cơm?" Tô Toàn đi vào phòng bếp, thấy một người làm, còn một người thì lại ung dung thoải mái ngồi nhìn, cô ta giận dữ bất mãn nói, "Nhiêu Thanh Án, sao cô lại lười biếng thế, cũng không thể để một mình người khác làm như vậy chứ?"
Nhiêu Thanh Án: "Tôi..."
"Là tôi bảo cô ấy ngồi." Phù Kiêu nói, "Tôi không thích người khác quấy rầy mình nấu cơm."
Tô Toàn đang muốn nói "Em giúp anh" thì vội dừng lại, "À..."
"Cô đi ra ngoài trước đi." Phù Kiêu nói với Tô Toàn.
Tô Toàn không thể làm gì khác nên cũng vào phòng ăn ngồi, lúc đi qua còn lườm Nhiêu Thanh Án một cái, sau đó ngồi xuống.
Nhưng Tô Toàn là người không chịu yên lặng: "Anh Phù Kiêu, anh giỏi thật đó! Nhìn có vẻ rất chuyên nghiệp."
"Anh Phù Kiêu, không nghĩ là anh lại biết làm cơm, thơm quá đi!"
...
"Đừng ồn ào nữa được không?" Nhiêu Thanh Án đột nhiên mở miệng, "Sợ là Phù Kiêu sẽ không cầm nổi dao mất."
Phù Kiêu nhịn cười.
Từ sau khi Tô Toàn đến đây, cô ta không có chút thiện cảm gì với Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án đương nhiên cảm nhận được, vốn dĩ ban đầu cô mặc kệ, nhưng Tô Toàn cứ ngày ngày đung đưa trước mặt cô, ngấm ngầm trợn mắt nhìn cô, như cục đá ngáng chân. Một câu anh Phù Kiêu, hai câu anh Phù Kiêu, thêm cả thù mới hận cũ, Nhiêu Thanh Án không thể nhịn được nữa.
Cô cũng không phải cái túi trút giận.
Tô Toàn trợn mắt nhìn Nhiêu Thanh Án: "Liên quan gì tới cô?"
"Ồn ào điếc cả tai tôi."
"Vậy cô đi đi!"
"Thế thì không được, 'anh Phù Kiêu' cứ muốn tôi ở lại đây nhìn anh ấy trổ tài nấu ăn nha." Nhiêu Thanh Án ra vẻ khó xử nói.
Tô Toàn không ngờ Nhiêu Thanh Án trông có vẻ vô hại thế mà miệng lưỡi lại sắc bén đến như vậy, trước đây sao cô ta lại không nhìn ra!
"Cô! Không biết xấu hổ! Ai muốn giữ cô!"
"Anh Phù Kiêu đó ~"
Phù Kiêu cười đến mức suýt chút nữa không cầm nổi dao, nhớ tới trước đây Nhiêu Thanh Án từng giúp bạn cùng phòng cô ấy xử lý tra nam. Đó là lần đầu tiên anh nhìn thấy Nhiêu Thanh Án khiến người kia tức giận đến mức đỏ cả mặt, nói cũng không nói lưu loát được.
"Yo~ Náo nhiệt thật đấy." Vạn Viện Viện vừa đi vào vừa uống sữa, nhìn bên này lại nhìn bên kia, "Cô Tô, sao sắc mặt khó coi như vậy?"
Tô Toàn hoàn toàn không thèm để ý tới cô ấy, Vạn Viện Viện cũng không quan tâm, trực tiếp ngồi xuống bên cạnh Nhiêu Thanh Án, quay qua nhìn về phía Phù Kiêu ngạc nhiên nói: "Ồ hố, Phù Kiêu anh cũng biết nấu ăn sao?"
"Biết một chút." Phù Kiêu trả lời.
"Vậy lúc trước anh với Thạch Quyền cùng nấu cơm, sao không thấy anh làm?"
"Ông chủ Thạch nói một mình anh ta nấu là được." Phù Kiêu nhún vai, "Để tôi đứng trợ giúp."
"Những lúc khác anh cũng chỉ đứng trợ giúp thôi sao?" Vạn Viện Viện hỏi.
"Cho mọi người cơ hội thể hiện thôi." Ban đầu tất cả mọi người đều muốn thể hiện tài năng, Phù Kiêu đành nhường cho họ.
"Được lắm..." Vạn Viện Viện thầm nghĩ trong lòng, có mà người ta thấy anh không muốn làm nên mới chủ động nấu chính.
"Vậy sao hôm nay anh lại muốn trổ tài rồi?" Vạn Viện Viện hỏi.
"Đánh cược với người ta." Phù Kiêu nhìn về phía Nhiêu Thanh Án nở một nụ cười.
Nhiêu Thanh Án mơ hồ có cảm giác chẳng lành rằng mình sẽ thua.
"Cược cái gì?" Vạn Viện Viện nói.
"Một lát nữa sẽ nói."
Khoảng một giờ sau, Phù Kiêu đã nấu xong.
Tất cả mọi người đều ngồi xuống, Nhiêu Thanh Án khó tin mà nhìn một bàn thức ăn đầy đủ các món, "Cái này, không thể nào..." Tài nghệ dở tệ làm sao lại biến thành tài nghệ bậc thầy thế này! Cho dù qua năm năm cũng không có lý nào lại tiến bộ nhanh như thế này chứ, hơn nữa vốn dĩ Phù Kiêu không thích nấu ăn mà...
"Ngon quá!" Mạnh Tử Châu khen ngợi, "Anh Kiêu, đây là anh làm sao?"
"Ừ."
"Phù Kiêu, thật không ngờ tay nghề anh lại tốt như vậy!" Tống Á Tư vui vẻ nói.
Những người khác cũng đều bày tỏ ăn rất ngon, Phù Kiêu cong mày đắc ý nhìn Nhiêu Thanh Án, nhướng mày, trong đôi mắt sáng ngời viết "Nhận thua rồi chứ?"
Nhiêu Thanh Án ăn hai miếng, xác nhận những người khác không mù quáng mà khen. Sau đó cô làm bộ như không thấy ám thị của Phù Kiêu.
"Nhiêu Thanh Án, nhận thua chưa." Phù Kiêu đành tự mình nói ra.
"Cái này không tính, chúng ta đã nói trước là anh phải để những người khác nhận xét ngon nhưng không được để họ biết là do anh làm. Nhưng trước đó Viện Viện, em, Tô Toàn đã biết là anh làm rồi." Nhiêu Thanh Án hợp tình hợp lí, chính trực nói.
Phù Kiêu hơi sửng sốt rồi bật cười: "Nhiêu Thanh Án, ngay từ đầu em đã chơi xấu rồi." Cho dù Vạn Viện Viện với Tô Toàn không tới xem, Nhiêu Thanh Án cũng đã biết anh là người nấu, dựa theo tích cách của Nhiêu Thanh Án, cô ấy chắc chắn sẽ không nhận thua.
"Thật đáng tiếc, thắng cược mà không tuân thủ quy tắc thì chưa hoàn toàn thắng." Nhiêu Thanh Án buông tay nói.
"Hai người đang nói gì vậy?" Vạn Viện Viện hỏi.
"Không có gì." Phù Kiêu bất đắc dĩ nói, "Bị một người vô lại hố."
Nhiêu · vô lại · Thanh Án yên tâm thoải mái mà ăn cơm, trong lòng liên tiếp tán thưởng bản thân trong cái khó ló cái khôn.
Ăn cơm xong, nhóm khách mời bắt đầu các hoạt động giải trí, Nhiêu Thanh Án ngồi trên xích đu ở ngoài sân đong đưa, đột nhiên xích đu bị đẩy càng ngày càng nhanh, "Viện Viện, nhẹ một chút!"
Nhiêu Thanh Án nắm chặt dây thừng quay đầu lại, "Sao lại là anh?"
"Sao lại không thể là anh?" Phù Kiêu vừa đẩy vừa hỏi.
"Đẩy chậm thôi, không cần đẩy cao như thế... Phù Kiêu! Phù Kiêu!" Nhiêu Thanh Án bị đẩy càng ngày càng cao, cô sợ tới mức trái tim đập thình thịch, vội vàng hét lớn.
Phù Kiêu giữ lại dây thừng từ từ để xích đu ổ định lại, chờ đến khi dừng lại, Nhiêu Thanh Án đã tức giận đến mức rời khỏi bàn đu chạy tới đánh anh, Phù Kiêu nắm chặt tay cô, khóe môi anh cong lên, đôi mắt màu nâu chăm chú nhìn cô, "Nhiêu Thanh Án, anh đến muốn lấy lại tiền cược của mình."
"Tiền, tiền cược nào."
"Đừng có giả ngu." Phù Kiêu nói, "Vừa nãy trước mặt mọi người nên tạm tha cho em, bây giờ em nói cho một mình anh nghe."
"Không phải nói là không tính rồi à!"
"Ai nói với em vậy. Nhanh lên nào."
Nhiêu Thanh Án nhìn xung quanh, có rất nhiều người, nhất là nhân viên công tác với máy quay, thế này thì nói ở đây hay nói trước mặt mọi người có gì khác đâu!
"Vậy anh lại đây." Nhiêu Thanh Án có chút thẹn thùng, mặt cũng đỏ lên.
Phù Kiêu hơi khom người, Nhiêu Thanh Án ghé sát vào tai anh nói: "Phù Kiêu — Trư Bát Giới, nằm mơ đi!"
Nói xong, Nhiêu Thanh Án vội nhân cơ hội bỏ chạy thoát thân, "Ha ha ha ha ha ha..."
Phù Kiêu vừa tức vừa buồn cười, nghĩ trong lòng, em cứ chờ đó cho anh.
Mà tất cả đều bị Tô Toàn nhìn thấy hết, cô ta tức giận đến ngực phát đau, đố kị đến đỏ mắt.
Từ khi cô ta tham gia chương trình tới nay, Phù Kiêu còn không cả để mắt tới cô ta đến mấy lần, mà Nhiêu Thanh Án lại luôn dễ dàng có được sự quan tâm của Phù Kiêu, cho dù hai người chiến tranh lạnh không nói lời nào, sự chú ý của Phù Kiêu vẫn luôn đặt trên người cô!
Hầu như tất cả mọi người đều nghĩ bọn họ là một đôi, nhưng rõ ràng, cô ta mới là vị hôn thê của anh!
Tô Toàn tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, thậm chí còn muốn khóc, cô ta từ nhỏ muốn cái gì, người trong nhà đều sẽ nghĩ cách mang đến, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như vậy. Dựa vào cái gì Nhiêu Thanh Án có thể có được sự chú ý của Phù Kiêu, dựa vào cái gì Nhiêu Thanh Án dám khıêυ khí©h châm chọc cô ta, Nhiêu Thanh Án... Cô chỉ là một diễn viên nhỏ bé, tùy tay một cái là có thể bóp chết mà thôi.
"Anh hai! Có người bắt nạt em huhuhuhu..."
"Làm sao vậy, Toàn Toàn? Ai bắt nạt em?" Tô Nghiêu nghe thấy tiếng khóc của Tô Toàn ở bên kia điện thoại, vội sốt ruột hỏi, "Đừng khóc, ai dám bắt nạt em, em nói với anh hai. Anh hai nhất định khiến cho người đó sống không bằng chết."
【Lời tác giả 】
Tô Nghiêu: Để ta xem, là ai bắt nạt em gái ta!
Nhiêu Thanh Án: Hoả lực đang được tích tụ...