Chương 20: Chương trình tình ái 11: PHẢN CÔNG ĐÁNH LẠI

Edit: Llia59

"Tùy mấy người. Dù sao thì Phù Kiêu cũng sẽ bảo vệ tôi thôi ~"

- --------------------

Nhiêu Thanh Án ngồi trong quán cà phê, hình như đã được bao cả quán, cô nhìn nhìn cốc cà phê, lại nhìn hai người ngồi đối diện mình — Tô Toàn và một người khá đẹp trai, nhưng thoạt nhìn không phải người đàn ông dễ chọc.

"Tôi là Tô Nghiêu, là anh hai của Toàn Toàn." Tô Nghiêu tự giới thiệu bản thân.

"À." Nhiêu Thanh Án cụp mắt khuấy ly cà phê trong tay mình, vẻ mặt lạnh lùng, hóa ra là không làm gì được cô nên tìm người trong nhà đến làm chỗ dựa.

Buổi trưa hôm nay, đột nhiên có người nói với cô rằng có người tìm mình, bảo cô đến quán cà phê này, kết quả biến thành tình hình như hiện tại.

Tô Nghiêu đánh giá người phụ nữ trước mặt, nhìn có vẻ không yếu ớt như trong tưởng tượng, khi nghe thấy tên của anh ta cũng không khiêm tốn không kiêu ngạo, thậm chí có chút hờ hững.

Nói thật, Nhiêu Thanh Án rất chán ghét cái kiểu đánh không lại thì gọi người nhà ra, đây chính là kinh thường cô không có người nhà. Nghĩ như vậy cô lại càng tức giận. Cho nên, khi đối mặt với cái tên Tô Nghiêu này, cô mới không có vẻ mặt gì, càng không muốn biết Tô Nghiêu này là vị nhân vật lớn nào.

Một tờ chi phiếu được đưa tới trước mặt Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án ngẩng đầu, không hiểu có ý gì.

"Đây là ba nghìn vạn. Tôi hy vọng cô nhận lấy, rồi rời xa Phù Kiêu." Tô Nghiêu ngạo mạn nói, "Ngoài cái này ra, cô còn có thể vào Đằng Tinh."

Nhiêu Thanh Án sửng sốt một lúc, vẻ mặt khó tả, cười nhạo nói, "Anh có bệnh à?"

Cô từng gặp qua phía nhà trai đưa ra chi phiếu để bên nhà gái rời đi, nhưng chưa từng thấy qua phía tình địch đưa ra chi phiếu để bên nhà gái rời khỏi nhà trai.

Tô Nghiêu bị Nhiêu Thanh Án châm biếm. Từ lời nói, dáng vẻ đến ánh mắt có chút giận dữ, anh ta trầm giọng nói: "Đừng có không biết điều."

"Anh biết ông chủ tôi là ai không? Phù Kiêu. Anh có biết gia thế của Phù Kiêu lớn thế nào không? Chục tỉ. Anh có biết Phù Kiêu yêu tôi bao nhiêu không? Anh ấy nói muốn kết hôn với tôi, muốn tôi sinh con cho anh ấy. Anh có biết nếu tôi sinh con cho anh ấy, tôi có thể có được bao nhiêu không?"

Nhiêu Thanh Án hơi tới gần Tô Nghiêu, nhìn vào mắt anh ta rồi từ từ cười rộ lên, đôi mắt xinh đẹp lúc này tràn đầy khinh thường cùng đùa cợt, "Ba mươi vạn mà nói. Cũng chỉ là ba mươi vạn," Cô cầm tờ chi phiếu chậm rãi xé bỏ, "Đừng tự khiến mình bẽ mặt, tự rước lấy nhục, không cần mặt mũi."

"Cô!" Tô Nghiêu cảm giác người phụ nữ trước mặt dường như thay đổi thành một người khác chỉ trong nháy mắt, Nhiêu Thanh Án hiện tại vừa không giống kiểu đơn thuần như trên phim ảnh, mới nhìn thì là một cô gái yếu đuối mỏng manh, không giống dáng vẻ lãnh đạm thanh cao vừa rồi. Lúc này cô càng giống như một người có dã tâm mưu mô xảo quyệt, "Cô cho rằng người như Phù Kiêu sẽ thật sự thích cô sao? Mơ mộng hão huyền." Anh ta lạnh lùng nói.

"Cô đúng là không biết xấu hổ! Thật không ngờ, cô lại tính kế anh Phù Kiêu như vậy! Anh Phù Kiêu mắt mù rồi mới có thể đối xử với cô tốt như thế!" Tô Toàn tức muốn hộc máu nói.

Nhiêu Thanh Án thờ ơ mà tựa người về phía sau, "Nếu đã thế, các người sốt ruột muốn dùng tiền đuổi tôi đi làm cái gì?"

"Hừ, chỉ là trong mắt Toàn Toàn không chịu nổi một hạt cát, nếu không cho dù chúng tôi mặc kệ cô bám lấy Phù Kiêu thì sao. Phù Kiêu nhà lớn nghiệp lớn, rất nhiều việc anh ta cũng không thể quyết định." Tô Nghiêu cười lạnh nói, "Em gái tôi từ nhỏ đã được đính ước với Phù Kiêu, trưởng bối hai nhà đều chờ toàn Toàn trưởng thành, không lâu nữa bọn họ sẽ kết hôn. Đến lúc đó cô muốn cái gì, cái gì cũng không lấy được."

Khi nghe được câu đính ước, trong lòng Nhiêu Thanh Án trầm xuống, sự chua xót trong lòng không khỏi trào lên, nhưng trên mặt cô vẫn là dáng vẻ không có việc gì, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, quan tâm nói: "Vậy thì Tô Toàn cũng đã bảy mươi, tám mươi rồi, tại sao còn chưa kết hôn với Phù Kiêu thế?"

"Cô nói ai bảy mươi, tám mươi hả! Cô cho rằng cô còn rất trẻ à!" Tô Toàn tức đến mức muốn bóp chết cô.

Thái dương Tô Nghiêu căng ra, người phụ nữ này sao lại khiến cho người khác tức giận như vậy.

"A, xin lỗi xin lỗi." Nhiêu Thanh Án tỏ vẻ hối lỗi, "Mới gần ba mươi thôi, tuổi ba mươi, vội vàng muốn lập gia đình như vậy, tôi có thể hiểu được."

Tô Toàn năm nay mới có hai mươi tư tuổi, cô ta tức giận trực tiếp cầm cốc cà phê hất thẳng lên người Nhiêu Thanh Án, Nhiêu Thanh Án nhanh nhẹn mà né sang, "Quân tử động khẩu không động thủ, nhà họ Tô các người được dạy dỗ như vậy à?" Thời điểm nói câu phía sau, ngữ điệu của cô có chút lạnh lẽo.

"Toàn Toàn!" Tô Nghiêu kéo Tô Toàn vẫn còn đang kích động, "Nhiêu tiểu thư, tôi hy vọng miệng của cô tôn trọng người khác một chút."

"Tôi có chỗ nào không tôn trọng người khác, anh chỉ ra xem. Hay là, anh cảm thấy dùng chi phiếu đi sỉ nhục một cô gái thì có thể diện? Là tôn trọng người khác?" Nhiêu Thanh Án không chút kiêng kị mà nhìn thẳng vào Tô Nghiêu, "Tô Toàn, cô rất giỏi, cô có anh trai, có người nhà làm chỗ dựa cho cô, còn tôi cái gì cũng không có, nhưng tôi chân trần không ngại đi giày(*), tôi chỉ có Phù Kiêu, các người không dám động đến Phù Kiêu, liền động đến tôi, các người cảm thấy tôi sẽ sợ sao?"

(*) một người ngay thẳng không sợ những lời đàm tiếu

Tô Nghiêu và Nhiêu Thanh Án đối mặt với nhau trong vài giây ngắn ngủi, dường như thật sự nhìn thấy được chấp niệm được ăn cả ngã về không của Nhiêu Thanh Án. Anh ta không khỏi thất thần, Nhiêu Thanh Án nhìn ra hướng khác, "Các người có thể cứ chèn ép tôi. Dù sao mấy năm nay tôi bị chèn ép nhiều rồi, cũng không hề kém những trò hề này của mấy người. Chỉ là... Cái gọi là nhà quyền thế, thiên kim tiểu thư, làm ra những chuyện xấu xa này, không cảm thấy mất hết mặt mũi sao?" Cô nói.

"Tùy các người. Dù sao Phù Kiêu cũng sẽ bảo vệ tôi thôi ~" Nhiêu Thanh Án đột nhiên thay đổi sắc mặt, nở nụ cười ngọt ngào.

"Cô nằm mơ đi! Những lời vừa rồi cô nói tôi đã ghi âm hết lại." Tô Toàn đắc ý cười nói, "Anh Phù Kiêu nếu biết cô tính kế anh ấy như vậy, cô cho rằng anh ấy còn thích cô nữa chắc?"

Trong mắt Nhiêu Thanh Ăn hiện lên tia hoảng loạn, lại nhanh chóng khôi phục như bình thường, "Tùy cô. Anh ấy đều biết." Cả!

Tô Nghiêu cẩn thận quan sát vẻ mặt Nhiêu Thanh Án, không biết là cô thật sự không hề hấn gì hay là chỉ giả vờ, nếu là giả vờ thì cũng quá là hoàn hảo rồi.

"Nhìn gì nữa? Nói xong rồi thì nhanh cút đi." Nhiêu Thanh Án không kiên nhẫn nói, trong mấy phút đồng hồ ngắn ngủi cô đã nghĩ ra hơn chục đường lui cho mình.

"Thấp hèn." Tô Nghiêu thấp giọng mắng chửi.

"Đê tiện vô liêm sỉ." Nhiêu Thanh Án đáp trả lại.

Tô Nghiêu: "..." Hôm nay đã no một bụng tức, nếu tiếp tục ở lại đây nữa sợ rằng anh ta không nhịn được mà đánh phụ nữ mất.

"Nhiêu Thanh Án, để xem cô còn đắc ý được bao lâu."

"Tô Nghiêu, mang theo bà cô điên nhà anh, cút." Nhiêu Thanh Án lạnh giọng nói.

"Nhiêu Thanh Án, cô sẽ hối hận vì hôm nay không giữ mồm giữ miệng." Tô Nghiêu âm trầm nói.

Chờ đến khi Tô Toàn vẻ mặt không cam lòng mà bị anh trai mình kéo đi, Nhiêu Thanh Án mới trút bỏ bực bội, đau đầu vỗ trán. Xong đời, bên phía Phù Kiêu, cô còn có thể giải thích được không?"

Tô Toàn quan sát sắc mặt Phù Kiêu dần thay đổi sau khi nghe giọng của Nhiêu Thanh Án truyền ra từ điện thoại, trong lòng rất đắc ý. Một khi anh Phù Kiêu biết được bộ mặt vô liêm sỉ của Nhiêu Thanh Án, nhất định sẽ chán ghét cô ta, vứt bỏ cô ta. Đến lúc đó anh ấy sẽ hiểu ra, chỉ có Tô Toàn cô mới là người thật lòng thật dạ với anh nhất.

Đoạn ghi âm mà Tô Toàn mang đến dĩ nhiên đã cắt bỏ bớt phần bất lợi với cô ta, chỉ thấy được Nhiêu Thanh Án ngang ngược vô lý, tự cho mình là đúng cỡ nào. Tâm tình cô ta sung sướиɠ nghe Nhiêu Thanh Án nói khoác không biết ngượng trong đoạn ghi âm, không mảy may tức giận.

Tới khi nghe được Nhiêu Thanh Án nói Tô Toàn bảy mươi tám mươi, Phù Kiêu suýt chút nữa không nhịn được mà cười ra tiếng. Cái người này, bản lĩnh bắt nạt người khác thì luôn là nhất.

Anh không những không tức giận chút nào, mà còn suy nghĩ xem hôm nay Nhiêu Thanh Án đang diễn vai nào, nếu Nhiêu Thanh Án thật sự giống như lời nói trong ghi âm, muốn gả cho anh, sinh con cho anh, thèm muốn gia sản của anh. Cái đó thì đơn giản, nếu là vậy thì lúc trước Nhiêu Thanh Án đã không chia tay với anh.

Nhưng thật sự anh cũng mong Nhiêu Thanh Án tham lam một chút, tính kế anh cũng không sao. Chỉ tiếc là Nhiêu Thanh Án không chỉ không có suy nghĩ, tâm tư đó, mạch não cũng không giống người bình thường, giống như việc cô đột ngột rời đi mà không kịp chuẩn bị. Đến bây giờ anh vẫn không thể nghĩ ra.

Kết thúc ghi âm, Tô Toàn mong chờ Phù Kiêu sẽ lộ ra vẻ giận dữ hoặc là vẻ mặt chán ghét đối với Nhiêu Thanh Án. Nhưng không những không có gì mà hình như anh còn có chút ghét bỏ cô ta.

"Người Tô gia các cô lúc nào cũng muốn quản nhiều chuyện vậy, quản đến cả trên đầu tôi rồi." Vẻ mặt Phù Kiêu lạnh như băng, ánh mắt như lưỡi băng sắc bén, Tô Toàn bị nhìn chằm chằm không tự chủ được mà lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh, từng chữ anh phun ra giống như ngâm nước đá, "Sao hả, muốn làm bố tôi sao?"

Không không không phải, anh Phù Kiêu," Tô Toàn hoảng loạn lắc đầu biện giải, "Là Nhiêu Thanh Án có mưu đồ xấu với anh, cho nên em mới ___"

"Tô Toàn, hôn ước này tôi sẽ không đồng ý, các người cũng đừng tưởng là thật. Tôi không thích cô, vĩnh viễn cũng không thích cô." Phù Kiêu đứng lên, đi tới trước mặt Tô Toàn nhìn xuống cô ta, mặt mày có chút lạnh lùng nghiêm nghị, giọng nói vừa lạnh lùng vừa kiên định, "Đừng để cho tôi biết các người lại đi tìm Nhiêu Thanh Án nói những lời, làm những chuyện kỳ quái. Nếu không, đừng trách tôi vô tình."

Nhiêu Thanh Án ở ngoài dạo chơi hai vòng, cho đến khi tổ chương trình gọi điện thoại giục cô trở về, cô mới miễn cường trở lại. Sau khi trở về, cô nhìn thấy Phù Kiêu là sẽ trốn đi, cô không dám nhìn vào vẻ mặt và ánh mắt của anh.

Liên tục tránh né tới tận buổi tối, tới thời gian viết thư.

Hôm nay là thứ sáu, hai người nào mà cùng gửi cho nhau có thể đi ra ngoài hẹn hò vào cuối tuầnt, nếu không có đôi nào thì sẽ thông qua việc rút thăm để ghép đôi hẹn hò.

Mà Nhiêu Thanh Án từ bỏ quyền viết thư cũng từ bỏ quyền bốc thăm, dự định sẽ trốn ở trong biệt thự.

Vừa khéo là, Phù Kiêu, Tô Toàn cũng quyết định giống vậy.

Tô Toàn khóc cả một đêm, người khác không biết đã xảy ra chuyện gì, cũng không biết khuyên như thế nào. Đợi tới cuối tuần, Tống Á Tư và Tôn Li mới thở phào nhẹ nhõm một hơi. Vì các cô đang cố tỏ ra mình lương thiện, ôn nhu, kiên nhẫn, nên lâu nay các cô luôn để ý đến đại tiểu thư Tô Toàn này, rốt cục hôm nay đã có cớ mặc kệ cô ta.

Kết quả là sáng thứ bảy, đôi mắt Tô Toàn sưng đỏ đi xuống lầu lấy nước, đúng lúc gặp phải Nhiêu Thanh Án đang ăn bữa sáng, sắc mặt cô ta hết sức khó coi, oán hận mà trợn mắt với cô.

"Nhìn cái gì," Nhiêu Thanh Án quét mắt nhìn cô ta một chút, giả vờ ngạc nhiên nói, "A, hiểu rồi, Tô đại tiểu thư đây là làm sao vậy? Không phải là bị tôi làm cho tức phát khóc chứ?"

"Tôi sẽ không từ bỏ đâu!" Tô Toàn hung hăng nói, "Cô không cần đắc ý!"

Vừa nói xong thì Phù Kiêu bước vào, Tô Toàn lập tức thu lại dáng vẻ hung hăng kiêu ngạo vừa nãy, sợ hãi mà nhìn anh.

"Nhiêu Thanh Án." Phù Kiêu rót sữa, gọi Nhiêu Thanh Án đang cầm bánh mì lén lút muốn bỏ trốn.

Không nghe thấy không nghe thấy không nghe thấy... Nhiêu Thanh Án hơi khựng lại, đang muốn tiếp tục trốn đi, lại nghe thấy Phù Kiêu nói: "Đợi lát nữa em đi ra ngoài một chuyến với anh."

"Cái gì? Em với anh cũng không có nhiệm vụ hẹn hò!" Nhiêu Thanh Án lập tức hét lên.

Phù Kiêu thản nhiên nhìn qua: "Chúng ta có giao hẹn." Chính là hợp đồng.

Nhiêu Thanh Án nghẹn một chút, "Vậy...Vậy ra ngoài làm gì?"

"Hẹn hò."

"Hả?"

Tô Toàn mở to mắt nhìn Phù Kiêu, trong mắt từ từ ngấn nước, sau đó khóc lóc chạy đi mất.

"Lại đây, ngồi ăn sáng. Ăn xong thì đi."

"Vậy em không phải trang điểm à, em không trang điểm là không tôn trọng anh." Nhiêu Thanh Án chậm rì rì đi qua bàn ăn, ý đồ muốn kéo dài thời gian.

"Không cần, em trời sinh xinh đẹp, không được phản bác." Phù Kiêu cầm bữa sáng ngồi vào phía đối diện Nhiêu Thanh Án, "Không phải em nói sắp hết mỹ phẩm à? Lát nữa đưa em đi mua cái mới."

"Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo!" (Ý nói không có việc gì lớn mà lại tỏ vẻ quan tâm không phải kẻ gian thì cũng là cướp.)

"Không cướp." Phù Kiêu nói.

Không cướp? Không cướp thì chính là kẻ gian! Nhiêu Thanh Án cảnh giác mà nhìn anh chằm chằm.

"Nhìn anh như vậy làm gì," Phù Kiêu cong môi, gập khớp ngón tay lại, gõ gõ lên trên bàn, "Ăn của em đi."

Phù Kiêu đã suy nghĩ cả đêm, vốn dĩ bọn họ là quan hệ hợp đồng, tại sao bọn họ phải vì cái này cãi nhau mà chiến tranh lạnh? Mặc kệ Nhiêu Thanh Án là diễn, là giả, là lừa anh, vậy thì sao, dù sao hiện tại người cũng ở trong tay anh.

Anh với Nhiêu Thanh Án ký cái hợp đồng kia không phải là vì ý nan bình (khó lòng buông bỏ) sao. Chỉ cần Nhiêu Thanh Án diễn chân thật, dù có lừa gạt được anh, đó cũng là bãn lĩnh của cô.

Hơn nữa, nếu muốn Nhiêu Thanh Án chân chính thích anh thì nên đối xử tốt với cô một chút, tốt đến không thể tốt hơn, tốt nhất là làm cho cô sống không thể sống thiếu anh, đến cuối cùng trả thù mới sảng khoái.

Đương nhiêu trong quá trình đó anh nhất định phải duy trì tỉnh táo, ngàn vạn lần không thể lại rơi vào trong bẫy của Nhiêu Thanh Án. Cảnh giác! Cảnh giác! Cảnh giác!

Phù Kiêu tự thuyết phục bản thân, lên kế hoạch kết thúc cuộc đối đầu chẳng hiểu sao của hai người.

【Lời tác giả】

#Chào mừng đi vào con đường đối kháng#

Bởi vì oán khí của nam chính tương đối nặng, cho nên, hai người muốn hoà hợp hoàn toàn cần phải từ từ... Nhưng mà, nhìn "ngạo kiều oán phu" này từng bước một rơi vào lưới, cuối cùng hắc hóa(?), không phải rất thú vị à?