Ôm Ai Đó Từ Phía Sau

6.67/10 trên tổng số 3 lượt đánh giá
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Tên Khác: Yêu Ai Đó Từ Phía Sau
Em luôn chờ đợi một hình bóng ở nơi ấy, vừa xa vời, vừa không chân thực. Em luôn nuôi dưỡng một đoạn kí ức mong manh, chờ đợi ngày nó tỉnh dậy sau giấc ngủ dài. Một đoạn thương nhớ thuộc về anh mà em  …
Xem Thêm

Chương 3: Thế giới không có anh ta
Chương 3. Thế giới không có anh ta.

Mưa tầm tã.

Từng hạt mưa nặng trịch rớt xuống, mang theo những giá băng, cô quạnh.

Chiếc ô màu xanh thì quá bé nhỏ. Hồng Dương cố gắng giữ chặt cán ô. Cô bé đứng trước mặt anh không hề dính nước mưa, nhưng một nửa người anh đã ướt sũng tự khi nào.

- “Dương, tại sao anh lại đi chứ? Anh không thương Diên Anh nữa sao?”

- “Không phải, chỉ là…-Anh cắn môi-…chuyện này, khi nào lớn hơn một chút, em sẽ hiểu.”

- “Đừng coi em là trẻ con! Là...là..ba em phải không?”

- “...”-Anh im lặng. Nghĩa là thừa nhận.

- “Lại là ông ta’’-Diên Anh nghiến răng, hai tay nắm chặt.

- “Đừng hận ba em, dù sao, ông ấy muốn tốt cho em.”

- “Muốn tốt cho em?”-cô nhếch môi-“Muốn em không thể có bạn bè, không thể có một gia đình bình thường, không thể nhận được tình yêu thương?”

Hồng Dương chăm chăm nhìn cô. Anh muốn ôm cô, nhưng một nỗi sợ hãi mơ hồ đã ngăn cản anh làm điều đó. Anh giang tay, nhưng chỉ dám đặt tay lên vai cô:

- “Ngoan, nhất định anh sẽ trở về!”

- “Thật chứ?”-đôi mắt cô sũng nước nhìn anh-“Anh không được quên em!”

- “Nhất định rồi! Nhớ đi tiễn anh!’’

- “Dạ”-Diên Anh gật đầu thật mạnh.

....

Giá như cô có thể dũng cảm nói thích anh ngay trong buổi chiều mưa gió ấy.

Giá như cô có thể đi tiễn anh, nắm tay anh, hứa rằng dù có bất cứ chuyện gì xảy ra thì cô vẫn chờ anh.

Giá như...

Nếu những “giá như” ấy trở thành sự thật, thì hiện tại của ngày hôm nay liệu có thay đổi được không?

Liệu anh có dành, dẫu chỉ là một chút tình cảm dành cho cô?

....

Cô run rẩy cầm điện thoại.

- “Yên tâm. Mình không sao.”

- “Cậu...”

- “Mình muốn đi ngủ”-Diên Anh ngắt lời rồi ngắt máy. Hơn ai hết, An Vy luôn nói sự thật. Mà sự thật, sẽ khiến trái tim nhỏ nhoi của cô bị tổn thương. Một lần nữa.

Diên Anh đi tới bàn làm việc, cẩn thận nâng khung ảnh trên bàn lên.

Đó là một khung hình bằng gỗ, màu đen, kiểu dáng đơn giản, thậm chị còn nhìn rõ vệt keo dán, một dấu tích của sự hỏng hóc.

Nhưng Diên Anh lại coi nó như báu vật.

Cô lấy tay lau vệt hơi nước bám trên mặt kính. Trong bức ảnh, là cô, mười lăm tuổi, mái tóc rối bù, thân hình mập mạp. Bên cạnh cô-Hồng Dương, hai mươi tuổi, tay cầm bằng khen, cao hơn cô cả một cái đầu, dáng người cao gầy, nét thư sinh thể hiện rõ qua gọng kính màu trắng trên gương mặt anh. Hai người họ cười thật tươi trong nắng vàng rực rỡ.

Diên Anh nhớ rõ, đó là ngày anh nhận được giải thưởng nghiên cứu khoa học.

Hôm đó, anh nói với cô, nhất định anh sẽ làm cho cái tên Hồng Dương được biết đến trên toàn thế giới, anh sẽ tạo ra những sản phẩm tối ưu nhất để phục vụ loài người.

Anh còn nói, tiền kiếm được, sẽ giúp cô và mẹ rời khỏi sự quản lý của ông ta.

Đó là lý do cô để anh đi du học, dù biết đó là một sự sắp đặt của ba cô. Cô có đầy đủ niềm tin rằng anh sẽ không quên lời hứa năm ấy, sẽ trở về bên cô.

Nhưng có lẽ, anh chỉ coi cô như một người em gái tội nghiệp cần sự thương hại từ anh.

Còn cô gái kia, mới chính là người anh yêu thương say đắm.

Cô mở cửa. Ban công lộng gió. Phía dưới, đèn đường đã tắt, chỉ còn lại thứ ánh sáng lập lòe của biển hiệu quảng cáo.

Gió đêm lạnh toát.

Cô nghĩ về những ngày cận Tết trước kia. Đó là những ngày ấm áp nhất, vì cô luôn nhìn thấy nụ cười trên môi những người thân yêu, kể cả đó chỉ là những nụ cười đầy gượng gạo

Căn nhà rộng lớn chất đầy quà cáp, hoa đào, hoa mai, các loại cây cảnh quý.

Cô được nhận rất nhiều tiền mừng tuổi.

Và vui nhất, sau ba ngày Tết, là được chơi cá ngựa với anh cả ngày trời.

Thế giới khi có anh, mới ấm áp làm sao.

Cô cứ đứng như vậy, cho đến khi người run cầm cập, mới trở lại phòng, nhưng không ngủ mà làm việc suốt đêm.

Máy hát cũ kĩ chạy một bản nhạc duy nhất, lặp đi lặp lại:

« Ce soir je pense à toi, mon amour inconnu

J’attends un signe de toi

sur cette terre, où es-tu?

J’attends je ne sais quoi

D’infini, d’absolu

Mon amour où es-tu?



Je vois la mer immense

Le long des avenues

Et des bateaux qui dansent

Dans tout mes rêves

Où es-tu? J’attends dans le silence

Ce bonheur défendu. Où es-tu?



Où es-tu?

Au delà de quel horizon?

Qui es-tu? Quel est ton nom?

Où te chercher?

Je ne sais plus

Parmi tous hommes

Où es-tu?

Mais où es-tu?

Dans ce monde

Sur une île que l’azur inonde

Au coeur de la nuit?

Où es-tu?



Ce soir je t’imagine

Près de moi étendu

Et puis je te devine

Prèsque à moi mais où es-tu?

Dans le palais d’un roi

Ou au coin de ma rue

Mon amour où es-tu?



Je regarde une étoile

Qui annonce ta venue

Mon ange; mon idéal

Je tremble un peu

Où es-tu?

Dans une boule de cristal

J’ai vu ton coeur à nu

Mon amour où es-tu?



Dis-moi où es-tu?



Parmi tout hommes

Où es-tu?

Mais où es-tu dans ce monde?

Sur une île que l’azur inonde

Au coeur de la nuit

Où es-tu?

Dis-moi où es-tu?



Où es-tu?

Đêm nay em nghĩ về anh, người yêu chưa biết đến của em

Anh ở đâu, trên trái đất này?

Em chờ đợi. Em tuyệt đối không hề biết gì cả.

Người yêu của em, anh ở đâu?



Em ngắm nhìn biển cả mênh mông,

Chiều dài của những con đường

Và những con tàu đang nhảy múa

Trong tất cả những giấc mơ của em.

Anh ở đâu? Em chờ đợi trong sự im lặng.

Hạnh phúc câm nín này. Anh ở đâu?



Anh ở đâu?

Nơi phương trời nào?

Anh là ai? Tên anh là gì?

Em phải tìm anh ở đâu?

Em cũng không biết nữa

Anh ở đâu?

Giữa bao người

Nhưng anh ở đâu?

Trên thế giới này

Trên hòn đảo màu xanh thuỷ tinh sâu thẳm

Giữa màn đêm?

Anh ở đâu?



Đêm nay em mường tượng

Anh gần em

Và sau đó em đoán rằng

Anh đang ở gần em.

Nhưng anh ở đâu?

Trong cung điện nhà vua

hay nơi góc đường?

Người yêu của em, anh ở đâu?



Em ngắm nhìn ngôi sao

báo hiệu rằng anh đến.

Thiên thần của em, lí tưởng của em

Em hơi run lên.

anh ở đâu?

Trong quả cầu pha lê

em đã nhìn thấy anh.

Người yêu của em, anh ở đâu?



Haỹ nói cho em biết anh ở đâu?



Giữa bao người

Nhưng anh ở đâu?

Trên thế giới này

Trên hòn đảo màu xanh thuỷ tinh sâu thẳm

Giữa màn đêm?

Anh ở đâu?

Hãy nói cho em biết anh ở đâu?



Anh ở đâu?”*

Chủ nhật.

Màn hình điện thoại hiện lời nhắc: “Trả nợ gã keo kiệt’’.

Diên Anh đang bị cảm lạnh, nhưng cô không muốn thất hứa, càng không muốn lặng im trong ngôi nhà tù túng này. Nên ăn sáng xong, cô thay một bộ quần áo thể thao màu trắng, đi giày thể thao rồi đi ra cửa.

- Cô đi đâu vậy? Thuốc đã uống chưa?-Bà Huệ lo lắng hỏi.

- Yên tâm, tôi không chết dễ như vậy đâu. Cứ “báo” với ông ta tôi đi giải quyết công việc.

- Giải quyết công việc gì vào ngày 29 Tết chứ?-Bà Huệ giữ lấy tay cô-Cô nghe tôi, ở nhà dưỡng bệnh đi. Không thể coi thường sức khỏe được.

-Hừm, đừng chạm vào tôi-Cô khoát tay-Hãy nhớ vị trí của bà. Mà chẳng phải bà luôn mong tôi chết đi để mẹ tôi không còn ai bảo vệ, rồi đường đường chính chính làm bà chủ ư? Tôi nói cho bà biết, rắp tâm của bà sẽ không bao giờ thực hiện được. Chuyện dại dột năm đó, tôi tuyệt đối không lặp lại.

Diên Anh đóng sầm cửa. Cô lại một lần nữa cay nghiệt với người đã chân thành ở bên mình suốt bao nhiêu năm qua. Ngoảnh mặt nhìn cánh cửa lạnh lẽo, cô biết, bà Huệ lại một lần nữa rơi lệ.

Con người tự biết rằng làm người khác tổn thương cũng chính là tự làm tổn thương chính bản thân mình nhưng lại không thể dừng bước là con người đáng thương nhất.

...

Chiếc taxi dịch chuyển từng chút một trong dòng xe cộ đông đúc và lộn xộn. Năm nay là năm thiếu, nên 29 Tết đã là ngày cuối cùng của năm cũ.

Một cặp vợ chồng trẻ đi xe máy ngay sát xe cô. Đứa con nhỏ xinh xắn ngồi ở giữa liên tục hỏi han gì đó. Người vợ tay cầm một nhành đào, nghe xong mỗi câu hỏi đều nhìn đứa bé âu yếm rồi dịu dàng giải thích. Người chồng liên tục ngoái lại nhìn hai mẹ con họ trò chuyện, đôi mắt ngập tràn yêu thương.

“- Ba ơi, ba giải cho con bài tập này đi!

- Đi ra chỗ khác, không thấy ba phải làm việc à?

- Đi mà ba, khó quá, con không giải được, đi mà.

- Cút! Cút ra khỏi phòng!”

Diên Anh lắc đầu, như muốn xóa tan những ký ức đau nhói giăng kín ở trong tim.

Cô ghen tị với gia đình kia, dù họ đi một chiếc xe cũ kỹ, dù họ mặc những bộ quần áo bình thường, dù trên gương mặt họ lấm lem sương gió và bụi đời, thì họ vẫn có được hạnh phúc.

Cả đời cô, sẽ chẳng có được thứ hạnh phúc bình dị ấy.

Xe dừng lại trước một khu biệt thự nổi tiếng của thành phố. Cô nghi hoặc nhìn lại địa chỉ, rất khó khăn mới tìm được số nhà của anh ta, nhưng nhấn chuông mấy lần mà không có ai ra mở cửa. Diên Anh bực bội gọi điện cho anh ta:

- Ra mở cửa-Cô hét vào ống nghe.

- Cô có biết lịch sự là cái gì không hả Di-An?

- An An cái gì thế? Tôi là Diên Anh-Cô gào lên, không quên “bonus” thêm một tràng ho sặc sụa. Cô quên mất, rằng chính mình đang bị cảm.

- Cô có sao không đấy?

- Rất có sao, nếu anh không nhanh ra mở cửa cho tôi.

- Xin lỗi, nhưng tôi chuyển nhà mất rồi. Tôi…

Cô điên cuồng tắt máy, nếu không giữ bình tĩnh chắc đã quăng cả cái điên thoại vào miệng mấy chú chó hàng xóm đang sủa váng lên mất rồi.

Anh ta coi cô là cái gì chứ. Cô nể mặt nể mũi lắm mới có thành ý đến gặp anh ta để cảm ơn chuyện lần trước. Vậy mà anh ta dám bỡn cợt với cô.

Diên Anh mang theo tâm trạng bực mình trở về nhà. Vì đang tức tối, nên cô không để ý đến cánh cửa nhà hàng xóm đang mở toang.

- Này, Di An !-Tiếng gọi đầy châm chọc vang lên sau lưng khiến cô giật bắn mình.

- Hửm ?-Cô quay lại, và nhận ra cái bản mặt « toàn phần buồn nôn » của gã-Anh…Anh làm cái gì ở đây ?

- Chuyển nhà !-Gã không để cô kịp hoàn hồn, chạy đến kéo cô vào trong, tiện tay đóng sập cánh cửa mở toang từ khi nãy.

Diên Anh nhéo nhéo má mình, thử phát âm vài tiếng, thấy cổ họng đau rát mới thừa nhận chuyện này không phải là mơ. Gã đẩy cô xuống chiếc sopha mềm mại, sau đó đi tới trước quầy bếp, rót rót, khuấy khuấy.

- Sao anh lại chuyển đến đây ? Không phải anh theo dõi tôi đấy chứ ?-Diên Anh ngơ ngác hỏi.

- Sao không hỏi là tôi thích cô luôn đi cho rồi-Gã không quay tấm lưng rộng lớn lại, tiếp tục pha « nước ».

- Anh…-Mặt cô ửng đỏ. Dù gì, cô cũng chỉ là một cô gái trẻ tuổi, động tới chuyện yêu đương là xấu hổ không thôi.

- Không phải xấu hổ thế chứ-Gã bưng tới hai tách cà phê thơm lừng đặt lên bàn, rồi ngồi đối diện cô-Nhà cũ không phù hợp nên chuyển, thế thôi.

- À-Diên Anh lém lỉnh nhìn gã-Do thua bạc, chơi chứng khoán hay…nuôi ‘’bồ’’ ?

- Hả ?-Gã vừa đưa cà phê lên miệng, suýt sặc.

- Ôi dào. Tôi còn lạ gì các anh-Cô hài lòng nhìn cảm xúc biến chuyển trên mặt gã-Cần tiền nên bán nhà, không phải sao ?

Lần này thì gã sặc cà phê thật.

----------------------------Hết chương3-------------------------------------------------------

- Chú thích : * : Bài hát Òu-est tu ?-Clémence

Mộc Lan Hương

Thêm Bình Luận