Chương 10: Đây là một loại bản năng

Ốc sên là sinh vật sống về đêm, nhưng Hà Dĩ Cư không giống những con ốc sên bình thường. Cậu là con ốc sên thích thức khuya, đương nhiên chủ yếu vì cậu chính là một con ốc sên đã hoá thành hình người.

Bất kể là loại sinh vật nào, sau khi mang hình hài con người, thói quen sinh hoạt của nó tất nhiên sẽ tiến hoá giống con người, đây có lẽ là một loại bản năng.

Trong phòng ngủ lầu hai, Hạ Dĩ Cư thay bộ đồ ngủ, đi vào phòng tắm tắm rửa, tỉ mỉ sấy khô tóc. Sau đó xỏ dép lê mềm mại đi đến bên giường, vén chăn lên, ngay ngắn nằm xuống.

Tư thế ngủ của cậu rất tiêu chuẩn, trên mặt mang theo nụ cười nhàn nhạt. Đôi mắt của cún con ngây thơ nhắm nghiền, hàng mi dài rủ xuống, khiến cả khuôn mặt của cậu trông vừa ngây thơ vừa vô hại.

Nhưng chỉ khoảng nửa giờ sau, Hà Dĩ Cư đạp chăn ra, gối ngủ cũng rơi xuống đất. Hai tiếng sau, chỉ còn lại cậu trên giường, gối và chăn đều rơi xuống giường trông rất thảm thương.

Ba tiếng sau, cả người Hà Dĩ Cư quay ngoắt 100 độ.

Sắc trời ngày càng sáng, mặt trời mọc ở đằng đông chiếu lên ban công tòa nhà của thị trấn vô danh, những tia nắng chiếu vào căn nhà hai tầng tinh xảo trên cùng.

Ánh nắng chiếu qua cửa sổ làm phòng ngủ trở nên ấm áp.

Trên chiếc giường, không biết Hà Dĩ Cư đã quay lại tư thế nghiêm chỉnh từ lúc nào.

Cậu mở mắt ra, đôi mắt ngây thơ vẫn còn mơ màng. Ngay lúc đó, dường như không muốn quấy rầy đứa nhỏ ngây thơ này nên mặt trời cũng dịu đi đôi chút.

Ba phút sau, chú ốc sên nhỏ đáng yêu ngáp dài. Năm phút sau, cậu tìm chăn và gối dưới giường như thói quen. Mười phút sau, cậu gấp chăn màn rồi mang đôi dép bông đi tắm rửa.

Vừa đánh răng vừa soi gương, Hà Dĩ Cư vuốt lại mái tóc lộn xộn trên đầu, nhưng mái tóc rất cứng đầu không chịu vào nếp. Vì vậy cậu rất thản nhiên gội lại, nhìn mái tóc lúc này đã trở nên mềm mại mới nở một nụ cười hài lòng.

Bữa sáng hôm nay trang trọng hơn tối qua một chút.

Hà Dĩ Cư từ thùng gạo lấy ra sáu hạt gạo nấu một chén cháo, sau đó làm món salad trộn bao gồm một miếng bắp cải và một quả trứng cút.

Bữa sáng mà không có dưa chua thì thật nhàm chán, vì vậy Hà Dĩ Cư đã thêm một ít củ cải muối.

Bữa sáng được bày thành từng đĩa, đặt trên bàn ăn trắng tinh sạch sẽ. Hà Dĩ Cư cầm đũa lên ăn một cách vui vẻ.

Ăn sáng xong, cậu hài lòng ngả người ra sau, vuốt vuốt bụng. Cảm thán vì sức ăn của mình rất nhiều, may mà kiếm được nhiều tiền lại trữ đủ vật tư, nếu không ăn nhiều như vậy cậu thật sự không nuôi nổi bản thân mình.

Sau khi chậm rãi rửa chén đĩa, Hà Dĩ Cư cuối cùng cũng thay quần áo thường ngày, đi đôi giày thể thao sạch sẽ, đẩy cửa nhà ra.

Một cơn gió thổi qua ban công, thậm chí ở lầu năm còn có thể ngửi thấy mùi máu tanh. Cũng không phải chỉ có mùi máu tươi, hình như sau khi kết tủa máu đã hòa lẫn vào gió và cát bụi.