Trong lòng vẫn còn chưa hết hoang mang thì đột nhiên phía trước xuất hiện bóng dáng của một cô gái, cô ta mặc chiếc váy trắng dính đầy máu, đứng bất động nhìn thẳng về phía tôi.
Lúc này vì quá hoang mang nên tôi chỉ có thể đứng chôn chân tại chỗ, không thể nào di chuyển theo ý muốn của mình.
Chợt cô gái đó đưa tay ra phía trước mặt, tỏ ý muốn tôi đi theo, xong không đợi phản ứng từ tôi, cô ta đó đã chầm chậm quay lưng bỏ đi.
Tôi giống như kẻ bị thôi miên, dầu óc trống rỗng, chấp nhận đi theo cô gái kia một cách vô điều kiện. Dù cho lý trí vô cùng không tình nguyện nhưng đôi chân vẫn cứ bước đi trong vô thức.
Chẳng mấy chốc tôi đi theo cô ta ra đến hậu viên của bệnh viện, chẳng hiểu tại sao cô gái đó lại muốn đưa tôi đến đây.
Bỗng nhiên cô gái kỳ lạ biến mất khỏi tầm nhìn, thoáng chốc chỉ còn lại mình tôi đứng chơ chọi giữa hậu viên rộng lớn không một bóng người, bên tai nghe thấy vang vẳng đâu đó tiếng gió rít vô cùng ghê rợn, làm tôi bất giác sởn gai ốc.
Ngoài thanh âm của gió, tôi còn nghe thấy tiếng người đang thì thâm nói chuyện to nhỏ.
“ Không lẽ một nơi như vậy mà cũng có người sao?” Tôi thầm nghĩ trong đầu, rụt rè tiến lên phía trước vài bước để xem xét tình hình.
Từ đằng xa, tôi bất ngờ trông thấy thấp thoáng bóng lưng của hai người, một nam và một nữ. Người nam dùng quốc miệt mài đào một chiếc hố lớn, còn người nữ thì cầm đèn pin liên tục thúc giục người nam kia phải nhanh tay hơn.
Bộ dạng lén lút của bọn họ vô cùng đáng ngờ, chắc hẳn là đang làm điều mờ ám nào đó mà không muốn cho người thứ ba biết được.
Lúc này tôi mới chú ý đến bên dưới chân của người nữ còn có thứ gì đó được bọc bởi tấm vải trắng và được cột lại cẩn thận.
Sau khi đào hố xong, người nam thẳng chân đạp thứ được bọc vải trắng xuống chính chiếc hố mà mình vừa đào được.
Đột nhiên đôi nam nữ đồng loạt quay người nhìn về phía tôi, ánh đèn pin soi thẳng vào mặt khiến tôi phải dùng tay cản thứ ánh sáng đó lại.
Đúng lúc đó tôi may mắn thoát khỏi cơn ác mộng, dù cho bản thân vẫn còn có một chút nuối tiếc vì chưa kịp nhận diện được gương mặt của hai người bí ẩn trong giấc mơ, nhưng cảm giác thân thuộc rất mãnh liệt, giống như tôi đã quen biết họ từ trước, hoặc ít ra là từng gặp mặt một vài lần.
Càng nghĩ, càng không thông, tôi mệt mỏi ngồi thẳng dậy vươn nhẹ vai, mắt liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường thì bất ngờ khi thấy bây giời đã 9 giờ tối, tôi không tin mình lại ngủ lâu đến như vậy, liên tục dùng tay dụi mắt để nhìn kỹ hơn, quả nhiên kết quả nhận lại vẫn là 9 giờ, không sai một giây.
“ Mình đã ngủ lâu như vậy sao?”
Vẫn chưa kịp định thần lại, đột nhiên tiếng gõ cửa phòng vang lên thu hút sự chú ý từ tôi, thầm nghĩ chắc là bệnh nhân hoặc là nữ y tá nào đó đang cần gặp mình, nên tôi không hề ngần ngại mà lên tiếng:
“ Mời vào!”
Một giây, hai giây, ba giây trôi qua mà tiếng gõ cửa vẫn vang lên đều đặn. Lúc này tôi đã dần mất kiên nhẫn, bất mãn đứng dậy tự thân ra mở cửa.
Nhưng khi cánh cửa vừa mở ra, tôi lại không thấy ai ở đó, hai bên dãy hành lang không có một bóng người, tôi nhìn quanh một lúc rồi tiện tay đóng cánh cửa.
Vừa tính xoay lưng đi thì tiéng đập cửa lại một lần nữa vang lên, lần này nghe có vẻ gấp gáp hơn trước.
Tôi mang theo tâm trạng bực tức, dứt khoát quay lại mở cửa, lần này còn đích thân bước hẳn ra bên ngoài để xem rốt cuộc đây là trò đùa ác ý của ai?
Nhưng căn bản là không có người qua lại chỗ này, nhìn ngó một hồi vẫn chẳng thấy ai, tôi bắt đầu cảm thấy có vài phần bất an, chậm rãi quay trở về phòng, định đóng cánh cửa lại nhưng rồi như bị ma xui quỷ khiến, tôi quyết định không khoá cửa lại mà chỉ để mở hé một khe hở nhỏ.
Vừa mới xoay người đi được vài bước thì đột nhiên cánh cửa tự động mở ra, tôi đứng hình mất vài giây, cảm thấy có điều không ổn nên chầm chậm quay người nhìn về phía cánh cửa.
Tôi vô cùng hoảng sợ khi thấy cánh cửa đã bị mở toang, trước cửa còn xuất hiện một người bí ẩn đang trùm tấm vải trắng giống như đang tham gia một buổi lễ hội hoá trang.
Nhưng nếu nhìn kỹ lại chiều cao thì tôi thấy người bí ẩn đó giống với một đứa trẻ hơn, nhưng mà mặc kệ đó là người lớn hay trẻ con, chỉ cần ban đêm trùm tấm vải trắng lên người rồi đi vòng quanh bệnh viện cũng đủ để doạ cho người khác sợ chết khϊếp rồi.
Trong sự hoang mang và sợ hãi tột cùng, tôi bỗng nghe thấy tiếng cười khúc khích từ bên trong tấm vải trắng chuyền ra,
Lần này tôi lấy hết toàn bộ dũng khĩ thận trọng tiến đến gần, bàn tay rụt rè gỡ bỏ tấm vải trắng xuống, dần để lộ ra gương mặt hết sức quen thuộc đối với tôi.
“ Tiểu Mễ?” Thì ra người cố tình dùng tấm vải trắng hù doạ tôi chính là Tiểu Mễ. Bây giờ tôi mới có thể thở dài nhẹ nhõm, nhưng tim vẫn cứ đập thình thịch trong l*иg ngực.
“ Nhìn mặt chị lúc sợ quả thực là rất mắc cười đó!” Tiểu Mễ vô càng thích thú khi miêu tả lại bộ mặt lúc hoảng sợ của tôi.
“ Em còn dám cười? Tại sao đã khuya như vậy rồi mà không chịu đi ngủ, lại nghĩ ra trò này để doạ chị?” Tôi khoanh tay trước ngực, ngữ điệu có chút không hài lòng trước chiêu trò quậy phá này của con bé.
“ Em không ngủ được...bởi vì em sợ!” Gương mặt nhỏ nhắn trùng xuống, điệu bộ đáng thương khiến tôi phải xiêu lòng, đành miễn cưỡng cho qua chuyện vừa rồi.
“ Thôi được rồi, để chị dẫn em về phòng, đứa trẻ chịu đi ngủ sớm mới là đứa trẻ ngoan!” Nói rồi tôi nắm tay Tiểu Mễ chở về phòng bệnh của con bé.
Trong phòng lúc này đã tắt hết đén, mọi người ở chung phòng với con bé đã đi ngủ hết. Tôi dùng điện thoại bật chế độ đèn flas lên, vì sợ sẽ làm phiền đến những người bệnh xung quanh nên không dám soi đèn lung tung, chỉ dám chiếu ánh sáng xuống nền đê tìm đường đi.
Đưa Tiểu Mễ thuận lợi quay trở về giường bệnh, tôi không quên việc đắp mền cho con bé, vô tình ánh sáng từ điện thoại di chuyển đến tấm rèm trắng ngăn cách mỗi giường bệnh.
Ánh sáng phản chiếu xuyên qua tấm rèm, lộ rõ bóng người thấp thoáng đứng phía sau đó. Tôi tò mò tiến lại gần tấm rèm, hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh rồi kém tấm rèm sang một bên.
Đằng sau tấm rèm chỉ có chiếc giường bệnh bị bỏ trống, ngoài ra thì tôi không còn thấy thứ gì khác. Cảm thấy bản thân lại tiếp tục sinh ra hội chứng hoang tưởng, tôi khẽ thở dài rồi kéo tấm rèm về vị trí cũ.
Quay qua nhìn Tiểu Mễ, lúc này đang nằm trên giường bệnh, bỗng thái độ của con bé dần thay đổi, dùng ánh mắt đầy sợ sệt nhìn về phía tôi, hay nói đúng hơn là nhìn thứ gì đó ở ngay sau lưng của tôi.
Chưa hiểu chuyện gì đã sảy ra, tôi tính lại gần an ủi con bé, bất ngờ Tiểu Mễ kéo mền trùm kín người, giống như đã thấy một điều gì đó vô cùng kinh khủng.
Tôi bắt đầu nghĩ rằng thứ làm cho con bé đột ngột hoảng sợ như vậy không phải là mình liền từ từ quay đầu nhìn ra phía sau, ở đó không có gì ngoài màn đêm tĩnh mịch.
Tôi can đảm dùng đèn flash của chiếc điện thoại soi về hướng mà mình đang chú ý đến, mọi thứ xung quanh đều không có điều bất thường. Chắc là do tôi đã suy nghĩ quá nhiều chăng?
Liếc nhìn Tiểu Mễ một lúc rồi âm thầm rời khỏi phòng, khi tôi đã đi, Tiểu Mễ vẫn còn run rẩy trùm mền kín, con bé không dám ló mặt ra ngoài dù một chút.
Không phải do tôi nghĩ quá nhiều, cũng không phải là hội chứng hoang tưởng, thật ra Tiểu Mễ đã tận mắt trông thấy, ở phía sau lưng tôi bỗng xuất hiện bóng người không nhìn rõ mặt. điều đó làm cho con bé sợ hãi khi mỗi lần nghĩ đến.
——————
Trên đường trở về văn phòng, tôi tình cờ đi ngang qua lối thoát hiểm, chuyển sẽ chẳng có gì đáng nói nếu như tôi không nhìn thấy ánh sáng lập loè của đống lửa ở dưới chân cầu thang.
Trong đầu liền nhanh chóng đặt ra một câu hỏi:”Tại sao lại xuất hiện ánh lửa ở trong bệnh viện?” Và để tìm lời giải đáp cho câu hỏi đó, tôi đã quyết định sẽ đi kiểm tra thử. Không hiểu sao mỗi lần tôi đem lòng tò mò muốn làm sáng tỏ một bí mật nào đó, cái gan nhỏ cũng lên trở lên lớn hơn mọi khi.
Đẩy cánh cửa dẫn đến lối cầu thang thoát hiểm, tôi cẩn trọng bước xuống cầu thang, nhưng không ngờ rằng vừa mới chỉ đi xuống bậc cầu thang đầu tiên thì tôi liền phát hiện chị y tá Tư Giai đang đốt thứ gì đó, ánh lửa lập loè trong bóng tối làm tôi vừa hoang mang, lại vừa tò mò.
“ Chị Tư Giao, chị ở bên đó có lạnh không? Em đốt chút giấy tiền cho chị, mong chị và đứa bé sớm an nghỉ. Còn những kẻ độc ác kia, sớm muốn em cũng sẽ đưa chúng đến tạ tội với chị!”
Từ đầu đến cuối tôi nghe không hề bỏ sót một câu nào, thì ra việc chị ta đang làm là đốt giấy vàng mã tưởng niệm người đã chết. Nhưng tại sao chị ta lại đốt ở đây? Cô gái tên Tư Giao mà chị ta vừa nhắc có phải là Thẩm Tư Giao, người mà bác sĩ Đỗ từng nhắc đến lúc sáng?
Vì sợ nếu nán lại lâu hơn sẽ bị Tư Giai phát hiện nên tôi định âm thầm lặng lẽ rời đi mà không gây ra bất kỳ một tiếng động nào, nhưng mọi chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán, chiếc điện thoại đang cầm trên tay không may chạm phải tay vịn của cầu thang, điều đó vô tình tạo ra loạt âm thanh không hề nhỏ, tất nhiên là Tư Giai cũng đã nghe thấy tiếng động đó. Chị ta vội ngước mặt nhìn lên trên, ánh mắt lạnh lẽo khiến người ta phải hoá đá ngay tại chỗ nếu vô tình nhìn phải.
Tư Giai thận trọng bước từng bậc cầu thang, khi đến đúng vị trí mà tôi vừa đứng theo dõi chị ta, thì sớm đã không thấy ai.
Cũng mày khi vừa mới tạo ra tiếng động ngoài ý muốn, tôi liền gấp rút rời khỏi nên mới không bị Tư Giai phát giác ra là mình từng có mặt tại đó, dù sao việc chị ta cố tình lén lút đốt giấy vàng mã vào ban đêm chính là vì không muốn bị ai phát hiện, cho nên để tránh hậu hoạ khó lường sau này, tốt nhất là tôi nên tránh chạm mặt trực tiếp với Tư Giai.
———————
Tôi quay trở về văn phòng cũng đã 10 giờ khuya, lúc này bụng đói cồn cào làm tôi vô cùng khó chịu. Nhưng chắc giờ này căng-tin cũng đã đóng cửa, không còn cách nào khác, tôi đành ngậm ngùi nhịn đói chờ đến sáng mai.
Mết mỏi ngồi xuống ghế, vì đã ngủ gần như là nguyên cả một ngày nên bây giờ tôi không hề cảm thấy buồn ngủ, chỉ có chút đói bụng với cả buồn chán mà thôi.
Liếc nhìn xấp tài liệu đặt trên bàn, tôi hờ hững lấy đại một tập tài liệu trong số đó rồi mở ra đọc, nhưng chưa đọc được chữ nào thì từ trong tập hồ sơ mà tôi đang cầm rơi ra một tấm hình cũ.
Tôi tò mò lượm tấm hình lên, đây chẳng phải là tấm hình lúc trước tôi đã vô tình nhìn thấy khỉ làm đổ đống giấy tờ của bác sĩ Đỗ sao? Nhưng tại sao nó có thể ở đây nguyên vẹn khi trươc đó bác sĩ Đỗ đã thẳng tay xé bỏ nó? Và đương nhiên là tôi không hề hay biết chuyện tấm hình bị xé rách, tôi chỉ thắc mắc là tại sao nó lại nằm ở trong tập tài liệu để trên bàn của tôi?