Chương 22: Some of these days

Đàm Tông Minh cho rằng hành động mình thu mua công ty của em trai khác mẹ không tính là nhục nước mất chủ quyền, mà là học theo chiến lược “Lấy không gian đổi thời gian” của Lenin, chẳng qua thứ anh đập vào là vàng thật bạc trắng mà thôi. Anh không lấy tên của Thịnh Huyên để thực hiện khoản giao dịch này, bằng không sẽ có người nhảy ra khoa tay múa chân. Vừa hay lúc trước anh từng cùng lão Nghiêm đăng ký một công ty quản lý đầu tư, bây giờ có thể phát huy tác dụng.

Trong buổi họp cổ đông, lần đầu tiên Đàm Tông Minh thấy đứa em trai này, bộ dáng cũng khá là đẹp trai thanh tú, giống mẹ nó nhiều hơn một chút. Đàm Tông Quang nhìn thấy anh thì rất khẩn trương, như con nợ thấy chủ nợ vậy. Đàm Tông Minh vừa nhìn đã biết tại sao ông già cứ đeo bám anh không chịu buông —- một đứa con trai như con mèo con thế kia thì đúng thật là khó theo ý ông ta mà sáng lên thành châu báu được.

Trong buổi họp đa phần là lão Nghiêm và các thành viên hội đồng quản trị bàn bạc, anh ngồi yên chẳng nói tiếng nào. Đến lúc kết thúc định trực tiếp đi luôn, phía sau lại bám theo một cái đuôi rụt rè e sợ. Anh đổi ý, dừng bước lại nói với Đàm Tông Quang: “Đi thôi, cùng nhau ăn cơm?” Đàm Tông Quang ngẩn người, lấy lại tinh thần gật đầu thật mạnh: “Vâng!”

Sau đó cứ mở miệng là gọi “Anh”. Đàm Tông Minh phân tích hắn như này là điển hình của việc nhỏ thiếu tình yêu thương, lớn lên thiếu canxi, cho cái kẹo là theo ngay. Người thì hai mươi ba nhưng lại như con nít ba tuổi. Hai mươi ba, cũng không tính lớn. Đàm Tông Minh hai mươi ba tuổi vẫn còn ở Mỹ khổ muốn chết cắn răng tích góp xô vàng đầu tiên, Đàm Tông Quang thì đã lấy vợ kết hôn sinh con vui vẻ thoải mái làm sếp lớn.

Đàm Tông Minh vừa khinh thường lại đồng tình với đứa em trai này, thật ra cũng không ghét bỏ gì. Đại khái là lúc ầm ĩ đến tan cửa nát nhà hắn vẫn còn là đứa con nít còn bế trên tay, lý trí của Đàm Tông Minh cảm thấy không liên quan gì đến hắn. Anh chỉ tò mò một chuyện —- ông già độc tài ngang ngược như vậy, sao nuôi được một con thỏ trắng thế này? Đàm Tông Minh vốn cho là hắn giả vờ, nhưng quen lâu rồi mới biết người này thật sự chẳng có ý tứ gì. Nói cách khác, là ngu ngốc đến mức làm người ta dở khóc dở cười. Khó trách Đỗ Mẫn phát điên với ông sếp này như thế, kiến thức chuyên ngành chẳng biết chữ nào, đυ.ng chuyện là tìm lão Nghiêm, tìm Đàm Tông Minh, cảm thấy cái gì cũng có thể giải quyết trên bàn cơm hay bàn chơi. Làm việc kiểu như thế công ty không phá sản thì quả thật là trời đất khó tha.

Nhưng Đàm Tông Minh phải che chở cho hắn. Đây là một quân cờ quan trọng, rất có thể sẽ quyết định thắng thua của bàn cờ này. Mẹ Đàm vẫn không nghe điện thoại của anh, chú Trình hơi khó xử nói bà ra ngoài không mang điện thoại, Đàm Tông Minh dĩ nhiên biết là chuyện gì xảy ra, anh ném nguyên quả bom cho người ta thì cũng phải để người ta tiêu hóa một lát đúng không. Đàm Tông Minh ném điện thoại lên bàn, cảm thấy mình cũng sắp phát bệnh lo âu, có nên xếp lịch đi khám không nhỉ.

Bên này tình cảnh bi thảm, bên kia trời trong mây sáng. Triệu Khải Bình được bầu làm bác sĩ chủ nhiệm, vừa công bố kết quả, có người vui cũng có kẻ buồn. Có người ồn ào nói muốn Triệu Khải Bình mời đi ăn, trên trang web của bệnh viện cũng đăng một bài giới thiệu về cậu, được gọi là bác sĩ chủ nhiệm khoa chỉnh hình trẻ nhất bệnh viện gì đó. Triệu Khải Bình âm thầm nghĩ giữa những lời khen thật lòng giả ý: Hay nhỉ, giờ mình cũng coi như là người có kỷ lục rồi.

Cùng được công bố với kết quả bầu chọn còn có bài phê bình đề tài được đăng ngay sau đó. Triệu Khải Bình lại bởi vì chuyện này mà hơi hưng phấn, không ngừng tìm đề án, cân nhắc trong mấy thực tập sinh mình đang mang ai thích hợp để tuyển làm trợ lý. Gặp Uông Bình trên hành lang, bầu không khí ngột ngạt, cậu định gật đầu chào hỏi, người ta lạnh lùng liếc mắt đi qua. Viện trưởng còn cố ý gặp cậu nói chuyện, dĩ nhiên chủ yếu là khích lệ, vẻ mặt ôn hòa đến làm người ta nổi da gà. Cuối cùng nói bóng gió, bảo cậu đừng để ý đến vài tin đồn do người có ý xấu tung ra. Triệu Khải Bình nghẹn trong lòng —- Cái gì gọi là tin đồn có ý xấu?

Bản thân cậu vốn chẳng thèm quan tâm chuyện chức vụ, dù sao thì còn trẻ, thăng chức quá nhanh sẽ gặp chuyện không hay như súng bắn chim đầu đàn vậy. Cơ mà nếu đã được bầu lên rồi thì nên vui vẻ, hy vọng nhận được sự khẳng định là chuyện bình thường mà.

Cậu chọn lúc ăn tối nói tin này ra, làm bộ chẳng để ý chút nào. Đàm Tông Minh chọc cậu: “Bác sĩ Tiểu Triệu, không, sau này anh nên đổi lại gọi em là chủ nhiệm Tiểu Triệu nhỉ.”

Triệu Khải Bình cố đè khóe miệng đã nhếch lên xuống: “Anh thôi đi.”

Đàm Tông Minh để đũa xuống, cứ như vậy nhìn Triệu Khải Bình, nói: “Bác sĩ Tiểu Triệu, anh cảm thấy em cực kỳ lợi hại. Thật đó.”

Triệu Khải Bình lấy tay chống đầu liếc Đàm Tông Minh: “Giờ anh mới biết à?”

Đàm Tông Minh vừa cười vừa múc thêm canh vào chén của cậu: “Tất nhiên là anh biết lâu rồi, nếu không sao có thể bắt được một người đầy tiềm năng như em?”

“Cái nghề bác sĩ này, làm tới chức chủ nhiệm là hết cỡ rồi.” Triệu Khải Bình gật gù đắc ý thở dài, “Đàm Tông Minh, anh nói xem em đạt được mục tiêu sớm thế thì sau này nên làm gì đây?”

Đàm Tông Minh cứ thích cái kiểu khoe khoang hống hách này của Triệu Khải Bình, biết người này không nói nhưng trong lòng đắc ý cỡ nào nữa cơ. Anh rất biết dệt hoa trên gấm, dỗ bác sĩ nhỏ cực kỳ kinh nghiệm, vì vậy cười một tiếng, đưa tay cầm lấy tay Triệu Khải Bình, năm ngón tay trượt vào trong kẽ hở ngón tay của đối phương.

“Hay là bác sĩ Tiểu Triệu cởi giáp về quê, làm bác sĩ riêng cho anh thôi được không?”

Triệu Khải Bình chớp mắt: “Anh nuôi em à?”

Đàm Tông Minh gật đầu một cái: “Anh nuôi em.”

Triệu Khải Bình chậc một tiếng, nói: “Đàm Tông Minh, sao anh tự tin nuôi nổi em thế? Hơn nữa, điều kiện của em cũng đâu có tệ, sao không phải là em nuôi anh?”

Đàm Tông Minh nở nụ cười: “Đương nhiên là em nuôi anh cũng được. Cơ mà căn nhà này với mấy chiếc xe kia thì thế nào?”

“Bán hết chứ sao.” Triệu Khải Bình giơ một ngón tay lắc lắc, “Nhưng giai cấp bóc lột kiểu như anh chắc chắn sẽ không chịu.”

Đàm Tông Minh bắt được ngón tay kia của Triệu Khải Bình, cười liếc mắt đưa tình: “Vậy vẫn để anh nuôi em thì hơn.”

Triệu Khải Bình “Xì” một tiếng: “Em biết ngay anh không bỏ được.”

Đàm Tông Minh không lên tiếng, kéo Triệu khải Bình qua hôn lên tay cậu.

Bác sĩ nhỏ, em có biết, vì quen em, anh bằng lòng trả giá bao nhiêu không?

Ăn cơm tối xong Triệu Khải Bình bảo muốn xem phim như thường lệ, cậu nằm trên ghế sô pha, giày xéo gối dựa vì nhàm chán, trên tay còn chơi sudoku lúc được lúc không. Đàm Tông Minh ngồi xéo đối diện với cậu, ánh mắt không rời khỏi màn hình máy tính trên tay. Triệu Khải Bình thật bội phục Đàm Tông Minh ở điểm này, năng lực tập trung cực mạnh, khi nào nên làm gì thì đều gọn gàng ngăn nắp, chuyện kiếm tiền càng không nói chơi.

Cơ mà không biết hôm nay cậu thế nào, cực kỳ muốn chọc ghẹo Đàm Tông Minh cái người cung Kim Ngưu này. Đầu tiên cậu bật to tiếng TV lên, Đàm Tông Minh không phản ứng; Cậu lại chỉnh tốc độ x2 làm bộ phim phát ra âm thanh kỳ quái, Đàm Tông Minh vẫn không phản ứng; Cuối cùng cậu tực tiếp dùng chân câu lấy bắp chân Đàm Tông Minh, anh vẫn như người gỗ mà xem đề án hạng mục.

Triệu Khải Bình mất hứng thú, bĩu môi một cái co chân lại, kết quả bị Đàm Tông Minh đột nhiên bắt lấy. Triệu Khải Bình không cảm thấy là mình đùa dai, còn nhún vai một cái: “Em còn tưởng anh biến thành tượng đá rồi chứ.”

Đàm Tông Minh để máy tính lên bàn trà, bình tĩnh nhìn Triệu Khải Bình. Chân của bác sĩ nhỏ còn đang ôm trong ngực anh đây này.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, anh có thể xem hành động ban nãy của em là ám chỉ không?”

Triệu Khải Bình dời ánh mắt sang chỗ khác: “Em chẳng ám chỉ gì cả, anh đừng có mà suy nghĩ lung tung.”

Chớp mắt một cái chân của cậu đã bị kéo lại, nửa người đều bị túm xuống ghế sô pha. May mắn là dưới đất trải thảm lông dê, té không đau. Cậu nổi giận: “Đàm Tông Minh, anh làm gì đấy? Đây là một hành động nguy hiểm anh có biết không, lỡ mà đập đầu vào cạnh bàn…..”

Đàm Tông Minh quyết đoán dùng miệng ngắt lời cậu.

Triệu Khải Bình đỏ mặt nằm trên đất thở dốc. Đàm Tông Minh cúi người chống cánh tay trên thảm cười híp mắt nhìn cậu.

Thì ra ban nãy anh đang ôm cây đợi thỏ. Triệu Khải Bình không cam lòng, cứ phải ôm Đàm Tông Minh gây rối cho bằng được, làm hư kiểu tóc của anh luôn.

Đàm Tông Minh mặc kệ động tác của cậu, bác sĩ nhỏ mà nổi hứng đùa dai thì có lúc giống như trẻ con vậy. Triệu Khải Bình gây rối đủ rồi, bưng mặt Đàm Tông Minh nhìn một cái, cười ngã ra đất.

Buồn cười đến vậy à? Đàm Tông Minh liếc nhìn bóng mình trên mặt kính. Tóc xù lên y như sờ quả cầu tĩnh điện vậy. Bản thân anh cũng nhịn cười không nổi, đưa tay đi xoa tóc Triệu Khải Bình: “Nào, ăn miếng trả miếng.”

Triệu Khải Bình dĩ nhiên không chịu, giãy giụa muốn chạy, bị Đàm Tông Minh đè trên đất xoa nắn một hồi. Cậu kêu đau một tiếng: “A, đâm vào mắt em rồi.” Đàm Tông Minh vội vàng dừng tay xem mắt cậu, lại không ngờ bị Triệu Khải Bình lật lại đè trên đất. Nhất thời chẳng đánh đấm gì được, bị Triệu Khải Bình chiếm được lợi thế.

Đàm Tông Minh cười khổ một tiếng: “Em lừa anh.”

Triệu Khải Bình lộ ra nụ cười tinh ranh: “Chiến tranh sao ngại lừa dối chứ. Vừa nãy anh cũng gạt em.”

Đàm Tông Minh giải thích: “Tại em không để yên cho anh trước nha bác sĩ Tiểu Triệu.”

Triệu Khải Bình khẽ cười: “Vậy thì sao nào?”

Đàm Tông Minh quyết định sau này không thèm nói phải trái trong mấy chuyện thế này nữa. Tay chân anh đều bị tóm chặt, chẳng thể làm gì hơn là nhận thua: “Bác sĩ Tiểu Triệu, muốn chém muốn gϊếŧ gì em cứ thoải mái đi.”

Triệu Khải Bình ghé vào bên tai anh thấp giọng nói: “Em là bác sĩ, phụ trách cứu người, không phụ trách gϊếŧ người.”

Vành tai của Đàm Tông Minh bị hơi thở của cậu thổi đến ngứa ngáy, máu cả người hướng về một chỗ. Triệu Khải Bình ngồi trên cao nhìn xuống, Đàm Tông Minh có thể thấy bóng hàng mi của cậu chiếu xuống sống mũi.

Anh nghe Triệu Khải Bình nói: “Cởϊ qυầи áo.”

Đàm Tông Minh chỉ có thể tuân lệnh. Anh cởi nút áo thật chậm rãi, Triệu Khải Bình vốn dĩ còn đang nhìn chằm chằm anh, một lúc sau ánh mắt chạy loạn. Đàm Tông Minh cố ý nâng lên một chân buộc Triệu Khải Bình cảm nhận được sự tồn tại của anh rõ ràng hơn. Cổ và lỗ tai bác sĩ nhỏ đỏ cả lên, Đàm Tông Minh có thể cảm nhận được phần đùi trong của cậu run rẩy trên eo mình.

Sớm biết tính bác sĩ nhỏ hay học hỏi, không biết cậu học đâu ra chiêu này. Cơ mà dám làm không dám chịu, học lý thuyết giỏi cỡ nào, đến lúc thực hành cũng chỉ có thể cắn răng cố gắng chống đỡ.

Đàm Tông Minh ấn vào eo bác sĩ nhỏ một cái, làm cậu giật mình. Anh buồn cười nhìn bác sĩ nhỏ tức tối lột áo sơmi của mình ra, tay chân cứng đờ không biết bước kế tiếp nên làm gì mới được.

Trong lòng anh khẽ thở dài, lại cảm thấy giờ phút này niềm vui trong không khí cứ như đám mây mềm mịn vậy. Anh nắm lấy tay Triệu Khải Bình, kéo cậu về phía mình. Trong giọng nói mang một tia khàn khàn: “Bác sĩ Tiểu Triệu, anh cởi xong rồi, em không hôn anh một tí à?”

Triệu Khải Bình như không chịu thua mà hôn anh một cái thật mạnh. Đúng hơn là “Cắn” một cái. Đàm Tông Minh chịu đựng sự đau đớn ngọt ngào, trong lòng tính toán nên nghiên cứu với bác sĩ nhỏ một chút, nếu không cứ bị gặm mãi thì chịu không nổi.

“Bác sĩ Tiểu Triệu, em hôn con gái cũng thô lỗ vậy à?”

Triệu Khải Bình đang giơ tay lên cởϊ áσ khoác của mình, bị Đàm Tông Minh hỏi khựng lại. Lúc quen bạn gái cậu là một người tình dịu dàng, nhưng từ khi ở chung với Đàm Tông Minh mọi thứ đều thay đổi —- Cậu gần như chẳng còn nhớ nổi cảnh tượng lần cuối âu yếm với phụ nữ là như thế nào.

Cậu cứ thế mà vừa cởϊ áσ vừa ngơ ngẩn. Đàm Tông Minh hoài nghi mình hỏi trúng vấn đề không nên hỏi, đang lúc tình cảm mặn nồng, hỏi cái này làm gì. Anh chống người lên, đưa tay giúp Triệu Khải Bình cởi bỏ áo khoác.

Con ngươi Triệu Khải Bình lóe lên nhìn anh, cứ nhìn chằm anh như thế.

Qua tầm mấy giây, cậu ngáp một cái: “Đàm Tông Minh, em mệt rồi.”

Đàm Tông Minh dở khóc dở cười: Vậy làm sao giờ?

Triệu khải Bình ôm lấy Đàm Tông Minh, tựa đầu lên vai anh, khi nói chuyện cũng nghe mệt mỏi: “Anh xem mà làm đi.”

Đàm Tông Minh vỗ về gáy cậu, nhẹ giọng nói bên tai: “Tuân lệnh.”

Tuân lệnh, em trai của anh, người yêu của anh, quốc vương của anh.