Chương 11: Nhìn sông thèm cá thì phải về nhà đan lưới

Sau khi tỉnh lại từ trên ghế sô pha của Đàm Tông Minh, Triệu Khải Bình quyết định đổi hình nền điện thoại của mình thành bốn chữ to tướng – “Chớ nên mê rượu”.

Cậu xoa cái đầu choáng váng nặng trịch đau như muốn nứt ra, vùi vào ghế sô pha như một túi lương thực để lâu ngày vậy. Nhìn ra ngoài qua cửa sổ sát đất, có người làm vườn đang cắt tỉa mấy bụi thủy sam. Cậu thử đứng lên, cảm thấy buồn nôn.

Đàm Tông Minh từ trên lầu đi xuống, vừa thắt cà vạt vừa nói: “Tỉnh sớm vậy, tôi còn tưởng cậu sẽ ngủ nhiều một chút.”

Triệu Khải Bình liếc Đàm Tông Minh đang đến gần mình, người ta tinh thần tỉnh táo, như thể tối qua chẳng uống giọt nào cả. Cậu ôm chăn có hơi không biết nên làm gì, lượng cồn còn sót lại làm đầu óc cậu tạm thời chết máy.

Đàm Tông Minh tự kiểm soát bản thân mình cực kỳ nghiêm khắc, cả nửa đời không ngủ nướng. Triệu Khải Bình thầm nghĩ: Kiếp trước chắc chắn anh là một người hoạt động ngầm kiên trung bất khuất, sức mạnh ý chí kiểu này thật sự quá ngoan cường.

Đàm Tông Minh chạm vào ngón tay bác sĩ nhỏ, ý bảo cậu đưa chăn cho mình.

“Lên lầu tắm đi, nếu cậu không ngại thì mặc đồ của tôi.” Lại bổ sung một câu, “Tất nhiên là đồ mới tinh.”

Triệu Khải Bình theo Đàm Tông Minh lên lầu, cầu thang uốn lượn làm cậu cảm thấy người không thăng bằng. Đàm Tông Minh dứt khoát nắm lấy cổ tay cậu, dẫn cậu đến cửa phòng tắm.

“Quần áo tôi để trong ngăn kéo cho cậu, đồ dùng tắm rửa trên bồn rửa tay. Tắm xong xuống ăn sáng.”

Triệu Khải Bình bị đưa vào phòng tắm. Bên trong thế mà có cả một cái bể nước nóng nhỏ làm bằng ngọc Afghanistan, nước nóng trong bể bốc hơi ùng ục như trong suối nước nóng vậy. Cậu đưa tay thử, độ ấm vừa vặn. Cậu sợ mình ngủ quên trong bể mất, đành phải nhịn đau buông tha cho nó, mở vòi sen dùng nước lạnh tưới bản thân lạnh đến run lên.

Trong năm phút tắm nước lạnh này cậu vô số lần tự kiểm điểm bản thân uống rượu hỏng việc, lại thiếu Đàm Tông Minh một ân tình. Lúc suy nghĩ bay xa cậu lại nghĩ, giờ cậu với Đàm Tông Minh chung sống như kiểu hai cậu sinh viên mới ra đời vậy. Ăn chùa uống chùa, ngủ lại trên ghế sô pha các kiểu. Cơ mà sao cậu lại thành cái đứa xui xẻo hơn vậy?

Triệu Khải Bình tắt vòi sen, mở ra tủ phía trên bồn rửa tay, lấy ra một bộ quần áo được xếp ngay ngắn trong đó. Cậu cầm sơmi ướm thử lên người mình, mặc được, chỉ là hơi lớn một chút, Đàm Tông Minh rõ ràng cao to hơn cậu chút. Bình thường cậu rất chú trọng cách ăn mặc, liếc mắt liền nhìn ra bộ quần áo này là hàng định chế cao cấp, giá cả không rẻ. Sau khi mặc vào cậu xoay về phía gương nhìn từ trên xuống dưới, cảm thấy bộ quần áo này mặc trên người mình đẹp mắt hơn một chút so với mặc trên người Đàm Tông Minh, chủ yếu là gầy nên có ưu thế hơn. Tự khen mình xong lại tự khinh bỉ, chuyện này có gì hay mà đắc ý chứ.

Bây giờ đầu óc của Triệu Khải Bình đã tỉnh táo bảy tám phần, rón rén kéo mở cửa phòng tắm. Cậu nghe Đàm Tông Minh đứng ở hành lang nói chuyện điện thoại. Đàm Tông Minh cũng nhìn thấy, gật đầu với cậu, ý bảo cậu đi xuống trước đi. Triệu Khải Bình xuống lầu, hỏi dì giúp việc lấy một cái túi, trở lại phòng tắm bỏ quần áo mình thay ra vào túi.

Đàm Tông Minh vừa cúp điện thoại, thấy bác sĩ nhỏ quay lại trên lầu nên hỏi: “Sao vậy?”

Triệu Khải Bình nhìn cái túi trong tay, “Tôi mang quần áo dơ về.” Lại nhìn bộ đồ trên người, “Bộ này tôi giặt khô xong sẽ trả lại cho anh. Cấm anh nói không cần nha.”

Đàm Tông Minh nuốt ngược câu “Bộ đồ này cho cậu đó” vào trong bụng. Bác sĩ nhỏ rất kiêu ngạo, anh không dám chọc.

Đàm Tông Minh và Triệu Khải Bình nhìn nhau hồi lâu, Triệu Khải Bình bị anh nhìn mà phát hoảng, không biết chỗ nào không ổn. Kết quả chờ tới một câu của Đàm Tông Minh: “Cậu mặc bộ này rất hợp, đẹp như lúc cậu mặc áo blouse trắng của bác sĩ vậy.”

Vành tai của Triệu Khải Bình hơi nóng lên, cậu cảm thấy Đàm Tông Minh có chỗ nào đó khác lúc trước, cậu quy kết việc này là vì đầu óc mình còn chưa hồi phục chức năng suy nghĩ.

Bữa sáng ăn phở gà. Triệu Khải Bình ăn một miếng cải ngồng, dì giúp việc đưa cho cậu một chén canh giải rượu. Cậu mở nắp ra ngửi một cái, mùi gừng xông thẳng vào mũi.

Triệu Khải Bình nhỏ giọng thầm thì: “Tôi không thích ăn gừng.”

Đàm Tông Minh cười một tiếng: “Canh này rất tốt, uống nhiều một chút.”

Triệu Khải Bình như gặp phải giặc mà đưa một muỗng canh vào miệng, cay tới nhíu mày.

Đàm Tông Minh hỏi: “Hôm nay không phải ngày nghỉ à, sao lại vội vàng đến bệnh viện vậy?”

Triệu Khải Bình hơi ngạc nhiên, Đàm Tông Minh dường như nắm rõ lịch trình của cậu trong lòng bàn tay. Cậu lặng lẽ đẩy canh giải rượu ra, nói: “Giúp một người bạn một chút.”

Đàm Tông Minh hỏi: “Cái người ngày hôm qua cậu kể ấy à?”

Triệu Khải Bình gật đầu, gắp một đũa mì. Khi cậu ăn mì thường không phát ra âm thanh.

Đàm Tông Minh nói: “Để tôi đưa cậu đi.”

Triệu Khải Bình vốn định nói không cần, cơ mà vườn nhà Đàm Tông Minh chẳng khác gì cái công viên, ra được tới bên ngoài cũng hết hơi, cộng thêm giờ này là giờ cao điểm, đi xe điện ngầm hay xe bus cũng không dễ chịu chút nào, nghĩ như vậy, nên không có lý do gì để phản đối.

Tầng lầu để quay phim bị nhân viên đoàn làm phim và quần chúng vây xem chặn đường đến mức muỗi cũng không lọt qua được. Triệu Khải Bình vất vả lắm mới chen qua, Kỷ Tư đang bàn lời thoại với nữ diễn viên, không thấy cậu.

“Người nhiều thật.” Đàm Tông Minh không biết từ lúc nào đã lọt đến bên cạnh Triệu Khải Bình, đứng cùng cậu vai chạm vai.

Triệu khải Bình cảm nhận nhiệt độ bên bả vai, âm thầm lui ra một chút. Tiếc là không gian có hạn, hơi thở của Đàm Tông Minh vẫn như phe phẩy bên tai cậu.

Không biết Kỷ Tư nói gì với nữ diễn viên chính, nước mắt cô gái ấy rơi như mưa. Kỷ Tư nhìn có hơi nóng nảy, vẫy tay để nhân viên đoàn phim ngừng làm việc, cô gái bị người khác đỡ đi trang điểm lại.

Toàn bộ đoàn làm phim ỉu xìu như bánh bao chiều. Triệu Khải Bình thấy tầm mắt Kỷ Tư liếc qua, cố định trên người cậu.

Kỷ Tư sờ túi một cái, như định tìm thuốc lá. Triệu Khải Bình cười lên tiếng: “Không được phép hút thuốc.”

Kỷ Tư luồn tay vào tóc, khàn giọng: “Cậu đến rồi à.”

Triệu Khải Bình nói: “Xin lỗi, có việc nên đến trễ.”

Kỷ Tư ngẩng đầu nhìn Đàm Tông Minh đứng bên cạnh Triệu Khải Bình một chút. Rất hiển nhiên, người đàn ông này chính là lý do Triệu Khải Bình đến trễ. Ánh mắt Kỷ Tư lại chuyển về trên người Triệu Khải Bình. Hôm nay Triệu Khải Bình mặc một bộ âu phục khá rộng, hiển nhiên là cùng loại với đồ người đàn ông kia mặc. Vành mắt cậu có hai bọng mắt làm Kỷ Tư đoán tối hôm qua có vẻ cậu ngủ không được ngon lắm.

Giữa mày Kỷ Tư giật một cái, nghe người đàn ông kia nói với Triệu Khải Bình: “Không giới thiệu chút sao?”

Tay người đàn ông kia ổn định khô ráo, Kỷ Tư có thể cảm giác được áp lực và sự tự tin của người này. Hắn cảm thấy hơi nghi hoặc sao Triệu Khải Bình lại quen được người như thế này, bọn họ rõ ràng là hai loại người.

Nữ diễn viên chính cuối cùng cũng ổn định tâm tình, lại xuất hiện trước mắt mọi người. Kỷ Tư nói câu bắt đầu quay tiếp, mọi người lại bắt đầu hoạt động. Triệu Khải Bình cũng không nhàn rỗi, cảnh quay kế tiếp là cảnh phẫu thuật, cậu giảng giải cho mấy diễn viên những bước đại khái của giải phẫu.

Đàm Tông Minh vẫn đứng nhìn, không hề lúng túng khi bị gạt sang một bên. Anh từng chơi nhϊếp ảnh một đoạn thời gian, rất hứng thú với dụng cụ của đoàn làm phim, câu được câu không mà tán gẫu cùng trợ lý nhϊếp ảnh. Mấy cô gái đứng sau lưng anh tụm lại một chỗ tám chuyện: “Áo sơ mi của anh ấy là Prada, áo khoác là Armani đó.” Một đồng nghiệp nam chen miệng: “Đàn ông đàn ang chú ý ăn mặc thế làm gì?” Bị một đám con gái liếc xéo xem thường: “Ờ đúng rồi, dù sao thì người nào đó có mặc Armani, Prada, Youngor hay Seven Wolf thì cũng chẳng khác gì nhau.” Đồng nghiệp nam bị cà khịa không vui, cầm tấm hắt sáng đi mất.

Lúc nghỉ ngơi chuyển cảnh, Kỷ Tư đến cạnh Triệu Khải Bình, hỏi cậu: “Bạn cậu…. Hình như rất rảnh rỗi?”

Ánh mắt Triệu Khải Bình bay đến bên người Đàm Tông Minh đang nói chuyện với nhân viên đoàn làm phim, bất giác nở nụ cười: “Anh ấy bảo hôm nay không có chuyện gì, qua đây xem náo nhiệt với tôi.”

Kỷ Tư “Ồ” một tiếng, không nhắc lại đề tài này nữa.

Đến giờ cơm trưa, vốn là đoàn làm phim đã đặt cơm hộp của tiệm bán thức ăn nhanh dưới lầu, bảo hai cậu trai trẻ mang từ dưới lên. Hôm nay Đàm Tông Minh làm chủ, đặt cơm hộp của một tiệm ăn Nhật. Khi anh trai giao hàng đẩy xe đưa cơm hộp đến, các cô gái kích động không thôi — mới nhìn hộp thôi đã thấy đẹp quá chừng rồi. Trong thời gian này các cô ăn cơm của quán dưới lầu nhiều đến ngán muốn ói luôn.

Đàm Tông Minh chào hỏi một tiếng với Kỷ Tư: “Kỷ đạo diễn, không phiền tôi tự làm chủ đãi mọi người ăn bữa cơm chứ?”

Kỷ Tư nhìn anh một cái: “Tôi còn có thể nói mình phiền được à?”

Triệu Khải Bình nhận ra bầu không khí giữa hai người không đúng, không thể làm gì hơn đành phải giảng hòa: “Tôi cũng đói muốn chết rồi, mau ăn cơm thôi.”

Kỷ Tư có mấy vấn đề cần trao đổi với đạo diễn điều hành, hỏi Triệu Khải Bình đi cùng không, Triệu Khải Bình lắc đầu bảo hắn đi ăn cơm trước đi. Đàm Tông Minh vẫy tay với Triệu Khải Bình, cậu đi tới hỏi anh: “Đàm tổng hôm nay sao anh cứ là lạ thế nào vậy?”

Đàm Tông Minh giả vờ như không biết: “Có hả? Lạ chỗ nào?”

Triệu Khải Bình nhìn hộp cơm bắt mắt để trên xe đẩy nhỏ không nói lời nào. Kỷ Tư ngồi xổm dưới cửa sổ cùng trợ lý vừa ăn vừa nói, liếc một cái về phía bọn họ.

Đàm Tông Minh nói: “Bác sĩ Tiểu Triệu, cậu đi với tôi nào.” Triệu Khải Bình cảm thấy mình như bị thôi miên vậy, thật sự xuống lầu cùng Đàm Tông Minh.

Đàm Tông Minh bảo cậu ngồi vào trong xe, Triệu Khải Bình tưởng anh định chở cậu đi đâu, vội vàng nói không đủ thời gian đâu, tôi không đi được. Đàm Tông Minh ấn cậu lại chỗ ngồi, khóa cửa xe.

Triệu Khải Bình đột nhiên có hơi khẩn trương. Đàm Tông Minh không biết móc đâu ra một cái hộp giữ nhiệt hình tròn, nhét vào trong tay Triệu Khải Bình.

Triệu Khải Bình mở nắp ra nhìn một cái, bên trong đựng hoành thánh nhân tôm và rong biển, còn nóng hổi. Cậu hít mũi, thơm quá đi.

Đàm Tông Minh nói: “Hôm qua cậu say, tôi nghĩ chắc cậu không muốn ăn uống gì, ăn cơm hộp không nổi, cho nên bảo dì giúp việc làm chút hoành thánh đem đến đây.” Lại nói thêm một câu: “Đúng rồi, làm theo phương thức bí truyền kia đó.”

Tôi giỡn với anh thôi mà. Triệu Khải Bình không biết nên gọi Đàm Tông Minh là khiêm tốn quá độ hay thù dai quá mức.

Đàm Tông Minh lấy đũa và muỗng từ một cái hộp thiếc nhỏ ra đưa cho Triệu Khải Bình, bác sĩ nhỏ bưng hộp cơm chuẩn bị đánh chén, đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi Đàm Tông Minh: “Anh ăn chưa?”

Đàm Tông Minh lắc đầu: “Tí tôi có hẹn ăn cơm, lát nữa ăn sau.”

Triệu Khải Bình liếc nhìn đồng hồ, sắp một giờ chiều, Đàm Tông Minh đi cùng cậu từ chín giờ sáng đến giờ chẳng ăn miếng cơm uống miếng nước nào, thật là làm cho cậu ngượng ngùng, cứ như làm Boss lớn chịu thiệt quá đi mất. Cậu đưa hộp cơm đến trước mặt Đàm Tông Minh: “Anh ăn trước đi, không ăn cơm dễ đau bao tử. Tôi không sao đâu, ăn cơm hộp chung với mọi người là được.” Giả vờ muốn xuống xe đồng cam cộng khổ với mọi người.

Đàm Tông Minh kéo cổ tay cậu: “Cậu ngồi im, đừng động đậy.”

Triệu Khải Bình ngồi im. Hoành thánh bị cậu cầm trên tay tỏa hơi nóng, cả cái xe đều là mùi thơm nức mũi.

Đàm Tông Minh không buông tay bác sĩ nhỏ ra, hỏi: “Buổi sáng tôi quấy rầy hai người à?”

Hai người. Cậu và Kỷ Tư.

Triệu Khải Bình nói: “Hoàn toàn không có. Thật ra thì anh không cần mời mọi người ăn cơm đâu, khách khí quá.”

Đàm Tông Minh cuối cùng cũng buông tay bác sĩ nhỏ ra: “Nhiều người làm việc chung một chỗ như thế mà, khách khí một chút cũng không sao cả.”

Triệu Khải Bình nghe được hàm ý trong lời nói của anh, ra là vậy, bữa cơm này là Đàm Tông Minh mời thay cậu.

Cậu đặt hộp cơm bên dưới kính chắn gió của xe, nói với Đàm Tông Minh: “Đàm tổng, khoảng thời gian này thật là cảm ơn anh. Anh bận rộn như thế, sau này không cần cứ chăm lo cho tôi mãi, nếu không tôi sẽ cảm thấy rất khó xử. Chúng ta lâu lâu đi chơi một chút vui vẻ thì được, anh nói đúng không?”

Nói xong cậu liếc nhìn Đàm Tông Minh, vẻ mặt người ta vẫn như thường, không có gì là tức giận cả.

Trầm mặc hơn nửa phút, Triệu Khải Bình cảm thấy ba mươi giây này thật khó qua, thầm nghĩ có phải mình nói khó nghe quá rồi không, cuối cùng cũng thấy Đàm Tông Minh mở miệng, cậu thở phào một cái.

Đàm Tông Minh nói: “Tôi biết rồi, sau này sẽ chú ý.” Chỉ chỉ hoành thánh: “Mau ăn đi, lạnh thì hết ngon.”

Triệu Khải Bình lấy ra mấy cái hoành thánh từ trong hộp cơm bỏ lên nắp hộp, thêm mấy muỗng canh, sau đó trả toàn bộ hộp cơm lại cho Đàm Tông Minh: “Anh lót bụng một chút trước đi.”

Đàm Tông Minh nhìn hoành thánh, lại nhìn Triệu Khải Bình. Cậu thúc giục anh: “Ăn đi, sắp nở ra rồi kìa.”

Anh cười nói: “Nhưng mà, chỉ có một đôi đũa à.”

Triệu Khải Bình đưa muỗng qua: “Anh dùng cái này.”

Đàm Tông Minh kiên trì muốn đổi hộp cơm trong tay mình với Triệu Khải Bình. Anh khó khăn lắm mới múc được một cái hoành thánh, muỗng quá nhỏ, hoành thánh lại trượt trở về trong nắp.

Triệu Khải Bình nhịn không được cười phá lên.

Đàm Tông Minh nói: “Chúng ta đổi nữa đi, cậu đưa đũa cho tôi.”

Triệu Khải Bình không đồng ý: “Tôi ăn qua rồi.” Nguyên một hộp cơm, cậu ăn cơm mau, đã ăn hết rồi.

Đàm Tông Minh vươn tay qua: “Tôi không ngại.”

Triệu Khải Bình sợ canh đổ, vội vàng bảo vệ hộp cơm: “Anh thế mà vươn tay cướp đũa thật đấy à? Tôi nói cho anh biết, trong miệng người ta có mấy trăm loại vi khuẩn ở nhờ đó.”

Đàm Tông Minh nói: “Vậy bác sĩ Tiểu Triệu nói xem làm sao bây giờ?”

Triệu Khải Bình dịch ra khỏi bóng của Đàm Tông Minh, thử hỏi: “Hay là, tôi cầm muỗng đút cho anh?”

“Được thôi, nói được thì làm được nhé.” Đàm Tông Minh ngồi về vị trí, đưa muỗng cho Triệu Khải Bình, nghiêm túc bình tĩnh chờ cậu thực hiện lời hứa.

Triệu Khải Bình buông hộp cơm cầm muỗng lên, múc một cục hoành thánh từ trên nắp.

Cậu nhìn ý cười không giấu nổi trong mắt Đàm Tông Minh, sắc mặt đột nhiên đỏ bừng. Muỗng vung lên, cửa mở ra, người chạy mất.

“Anh tự mình giải quyết đi, tôi không giúp nữa!”