Chương 3-1: Bị ma quỷ đuổi theo

Nửa phút....rồi đến một phút....

Sự im lặng của đồng nghiệp quỷ khiến Giang Hàng có chút ngượng ngùng, ngay khi anh từ bỏ tiếp tục nói chuyện với đồng nghiệp quỷ mà quay người đi ra ngoài phòng học, trên cổ anh đột nhiên xuất hiện hai bàn tay, hai bàn tay đó bấu chặt vào cổ như muốn bóp chết Giang Hàng.

Giang Hàng: "...?"

Giang Hằng tính tình đúng là không tệ, nhưng không có nghĩa là lúc bị ai đó bóp cổ vẫn có thể tử tế được, đầu lông mày cau có, anh xoay người một trăm tám mươi độ, mặt đối mặt với đồng nghiệp quỷ đang bóp cổ mình ngay lập tức nhận ra có điều gì đó không ổn.

Đồng nghiệp quỷ ánh mắt không chút thần sắc, Giang Hàng nhìn kỹ một chút, phát hiện đối phương tựa hồ không còn chút nhân tính, những gì hắn làm lúc này hoàn toàn là do quy tắc của chủ thần dẫn đạo.

Tình huống gì đây?

Không lẽ tất cả các NPC đều bị hút vào sau khi chết như tôi sao?

Giang Hàng vừa suy nghĩ vừa đưa tay lên gạt bỏ đôi tay quỷ khỏi cổ mình, nhân lúc đối phương còn chưa kịp bám lên cổ một lần nữa anh đá hắn về xó ngồi xổm vừa nãy rồi chạy ra cửa. "Đi! Nơi này không sạch sẽ!"

Lăng Nhượng đứng canh cửa tóc gáy cũng bị dựng hết lên, khi Giang Hàng chạy ra khỏi lớp, hắn cũng đóng sầm cửa lại rồi chạy theo Giang Hàng về phía cầu thang với vẻ mặt khó coi . Chạy đến chỗ quẹo, trong chút ánh sáng còn sót lại, hắn chú ý đến một bóng ma đang đi theo , da đầu lập tức tê dại, suýt chút nữa thì ngất ngay tại chỗ.

Mẹ kiếp! Thật là một con ma chết tiệt!

Lúc đi xuống cầu thang, Giang Hằng không thể làm chủ được mình vô tình bay qua tám chín bậc. Anh liếc mắt nhìn Lăng Nhượng đang đi theo mình, từ khuôn mặt tuấn tú kia chỉ có thể nhìn thấy sự đáng sợ của đồng nghiệp phía sau.

Thấy Lăng Nhượng chạy chậm lại, anh hét lên: "Chạy đi!"

Không nhìn thấy sao?

Vốn dĩ Giang Hằng không để tâm việc bị Lăng Nhượng biết thân phận thậtcủa mình, Nhưng sau khi phát hiện ra đồng nghiệp tốt của mình hoàn toàn không có cách nào giao tiếp được nên hiện tại anh càng thích che giấu thân phận của mình hơn.,

Rốt cuộc thì ngoại trừ những đồng nghiệp tốt của anh ra, toàn bộ khuôn viên chỉ còn lại mấy nhà thám hiểm này, nếu những đồng nghiệp tốt đều không thể giao tiếp, anh thậm chí còn tiết lộ danh tính của mình để dọa Lăng Nhượng, vậy thì có mà chán chết?

Hơn nữa thì ... anh thực sự muốn nếm thử hương vị của Lăng Nhượng

Những nhà thám hiểm trước khi rời đi họ đều đang tìm kiếm manh mối và không rời khỏi tòa nhà dạy học quá nhanh.

Vậy nên khi họ nghe thấy tiếng hét của Lăng Nhượng và tiếng bước chân hoảng loạn bỏ chạy, tất cả những nhà thám hiểm đều trắng bệch mặt cắt không còn một giọt máu, cũng không tiếp tục tham gia tìm manh mối nữa mà chạy thật nhanh để giữ mạng.

Một nhà thám hiểm có thâm niên đã tận mắt nhìn thấy bóng ma đuổi theo Giang Hàng và Lăng Nhượng, vừa cẩn thận dẫn đội của mình lùi lại, vừa khẽ chửi rủa: "Mẹ kiếp, tôi biết thằng nhóc đó tối nay nhất định sẽ xảy ra chuyện, vừa rồi lẽ ra không nên để nó vào lớp học như vậy."

Ba người mới đến bị dọa đến mặt mũi tái mét lại, có người to gan hơn một chút thì lấy hết can đảm hỏi bằng cái giọng như muỗi kêu: “Sao, sao không thể cho hắn vào lớp?

Nhà thám hiểm đã trải qua sự biến đổi của không gian chủ thần có đôi tai thính hơn người thường nên miễn cưỡng nghe rõ, giải thích: “Cậu ta có tên trong danh sách nên đêm nay cậu ta buộc phải chết . Vừa rồi cậu ta vào lớp , chắc chắn hắn đã kích hoạt quy tắc gϊếŧ người của con ma đó. Bây giờ chúng ta chỉ có thể cầu nguyện rằng con quỷ chỉ gϊếŧ mục tiêu của mình, nếu không thì chúng ta sẽ gặp nguy hiểm.”