Chương 2-2: Có người chết



Mặc dù Giang Hàng không giữ lại bộ dạng thê thảm trước khi chết như các đồng nghiệp của mình, nhưng dù sao thì anh cũng đã chết và bị hấp thụ thành một NPC quỷ quái, hơi thở thổi ra thực sự lạnh ngắt.

Lăng Nhượng cảm thấy cả hai tai đều đông cứng lại, bàn tay đặt trên vai như nặng cả ngàn cân, nửa người tê dại, giọng nói run rẩy: “Đừng, đừng làm loạn nữa.”

Giang Hàng nhìn đôi tai bầm tím vì lạnh cóng của Lăng Nhượng, ánh mắt dừng lại trên đôi lông mi đang bối rối run rẩy mấy giây, anh trầm giọng cười rồi há miệng ngậm lấy bên tai đang kề sát , đầu lưỡi lạnh lẽo đảo quanh liếʍ láp và mυ"ŧ một lúc rồi mới từ từ lui về một khoảng cách an toàn.

Sau lần rút lui này anh mới nhìn thấy toàn bộ khuôn mặt của Lặng Nhượng đang đỏ bừng.

Vào lúc này, Lăng Nhượng căn bản không thể đoán ra được rằng Giang Hàng có thực sự là một con quỷ hay không, "... Sao anh lại liếʍ tôi!" Hơn nữa lại liếʍ kiểu gợϊ ȶìиᏂ như vậy.

"Tôi còn muốn liếʍ cả lưỡi của cậu."

Lăng Nhượng: "..."

Có điều bầu không khí mơ hồ không còn tiếp tục nữa bởi một tiếng hét truyền đến từ lớp bên cạnh đã vỡ sự yên bình của ngôi trường.

Tiếp đến là những tiếng gào thét ngày càng nhiều, có cả sự sợ hãi tột độ trong những âm thanh đó.

Đồng nghiệp bắt đầu làm việc rồi sao?

Giang Hàng thấy hứng thú , lập tức đứng lên, "Đi, đi xem một chút."

Lặng Nhượng không muốn đi, nhưng hắn cũng không dám ở lại phòng học này một mình nên nhanh chóng đứng dậy đi theo Giang Hàng sang lớp bên cạnh.

Vừa bước vào hắn đã nhìn thấy một xác chết nằm trên vũng máu, sắc mặt tái nhợt ngay lập tức.

Giang Hàng vừa định chen vào bên trong thì lại bị Lăng Nhượng nắm lấy cổ tay, anh không mấy để tâm, kéo theo tên quỷ nhỏ nhút nhát chen vào trong đám người, đi tới cạnh thi thể trước những ánh mắt khó coi của các nhà thám hiểm, kiểm tra một lượt.

" Trên người không có vết thương, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?"

Một trong những nhà thám hiểm trả lời với sắc mặt khó chịu "Không có chuyện gì xảy ra cả." Đây mới là điểm đáng sợ nhất, họ không hề làm gì nhưng lại kích hoạt quy tắc gϊếŧ người của ma quỷ.

Thấy các nhà thám hiểm không có gì để hỏi, ánh mắt Giang Hàng rơi vào một bóng người đang cuộn mình trong góc, ừm, nói chính xác thì là một bóng ma, đó chính là con quỷ đã gϊếŧ người lần này.

"Nếu chúng ta ở cùng một chỗ sẽ chết, tất cả mọi người hãy chia thành các tổ đội tách ra tìm kiếm manh mối. Tìm được càng nhiều manh mối, chúng ta càng có thể thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ sống sót hơn."

Một số nhà thám hiểm có thâm niên ngay lập tức đưa ra quyết định, bất kể sự phản đối của những người mới đến, họ nhanh chóng chia thành các đội, mỗi đội có ít nhất ba người mới, mục đích đã hai năm rõ mười.

Họ cần bia đỡ đạn.

Nhưng... các người cũng đã chọn các đồng nghiệp tốt của tôi vào trong nhóm rồi mà.

Về phần Giang Hàng... vẫn không ai dám lập đội với anh, dù sao tên anh cũng xuất hiện trong danh sách bạn học mất tích, cứ tưởng đêm nay anh sẽ là người chết, nhưng hóa ra lại là người khác chết .

Vậy rốt cuộc anh ta có thân phận gì, hay rốt cuộc thì khi nào anh ta sẽ chết? Điều đó trở thành một vấn đề mà các nhà thám hiểm buộc phải cân nhắc.

Do dự một lúc lâu, Lăng Nhượng quyết định ở lại với Giang Hàng, mặc dù chàng sinh viên đại học thuần khiết vừa tròn mười chín tuổi cảm thấy Giang Hàng có chút cổ quái, nhưng hắn không thể bỏ rơi Giang Hàng khi tất cả những người khác đều bỏ rơi anh.

"Cậu chờ tôi ở cửa."

Lăng Nhượng căng thẳng chống tay lên cửa, ngăn không cho Giang Hàng đóng lại

"Anh định làm gì?"

“Tìm thêm manh mối.”

Giang Hằng liếc nhìn thi thể đẫm máu trong phòng học, cười nói: “Hay là cậu cùng tôi vào kiểm tra một chút?”

"...Tôi chờ anh ở ngoài cửa thì hơn."

So với việc vào trong lớp kiểm tra thi thể thì cậu vẫn thích đứng đợi một mình ở ngoài hơn.

“Không được nhìn trộm.”

Giang Hàng đóng cửa lại, nhanh chóng đi về phía đồng nghiệp quỷ đang co ro trong góc, rất nhanh đã đứng ở trước mặt hắn, tò mò hỏi: “Ngươi tại sao lại gϊếŧ hắn?”