***
Trong lòng Tiếu Hoặc cứ tìm cách để giữ người lại, lúc lao ra chạy đến cũng chưa suy xét cái gì chỉ ngăn người. Cậu thấy mắt Chúc Vãn nhìn chằm chằm mình, có chút áy náy nổi lên.
Tâm tình Thần ca không tốt, không ai dỗ dành được, cậu chỉ có thể làm người xấu, đưa tiểu nha đầu lên đó. Tiếu Hoặc nghĩ thầm, nếu có cô gái nhỏ ở bên thì Thần ca cũng không bực bội nữa, bọn họ cũng không phải chịu sự tức giận.
Cứ nơi nào có tiểu như đầu thì sẽ làm bình chữa cháy.
Tiếu Hoặc nói thẳng ra hôm nay là sinh nhật cậu, tổ chức ở trong khách sạn, các bạn học trong lớp đều đến. Vốn dĩ Chúc Vãn từ chối rồi nhưng ai ngờ lúc đi học về lại trùng hợp đi qua trước cửa khách sạn.
Tiếu Hoặc cũng chẳng sợ tiếng tăm là mình có trái tim lớn, thích có bạn gái. Nhưng đối với Chúc Vãn, từ trước đến nay cậu đều chăm sóc với có chừng mực. Nguyên nhân chính là cô có quan hệ với Chu Ngộ Thần. Trong lòng cậu cũng biết cô gái nhỏ không giống với đám oanh oanh yến yến kia. Chúc Vãn rất ngoan, cũng rất trong sáng.
Làm người không thể động đậy tâm tư, cậu chỉ coi cô như là em gái mình, đương nhiên, trừ tên khốn Chu Ngộ Thần.
Chúc Vãn nhớ tới buối sáng có cậu mang ô cho mình, từ nhỏ Chúc Vãn cũng hiểu được cảm ơn là như nào, từ chối cậu một lần cũng không cho cậu có mặt mũi rồi, hôm nay lại là sinh nhật cậu, cậu đã mời đến lần thứ hai rồi, cô cũng không thể nào nói gì hơn được.
Chuyện của cô và Chu Ngộ Thần, cũng không nên làm người khác xấu hổ.
Chúc Vãn nhíu nhíu mày nghĩ nghĩ, rồi nhẹ nhàng gật đầu đồng ý, đi theo cậu lên tầng.
Thấy cô gái nhỏ ngoan ngoãn đi theo phía sau, xin lỗi vì chưa chuẩn bị quà, Tiếu Hoặc cười nói rằng không sao đâu, tới là được, cô đưa cho cậu bánh quế ăn rất ngon, có tiền cũng không mua được nên đó cũng là quà sinh nhật rồi.
Cậu cũng không dám nói cho cô biết, Chu Ngộ Thần không cho phép cô tặng đồ cho con trai khác, dù là anh em mình cũng không được. Thừa dịp Chúc Vãn không ở đây, anh đã lấy toàn bộ bánh hoa quế từ tay cậu và Phạm Vũ Triết. Rồi anh bảo Ngụy Cảu mua hai thùng bánh hoa quế ở ngoài rồi đưa đến nhà cậu.
Ai hiếm lạ bánh hoa quế chứ, có ai không mua nổi đâu nhưng Thần ca chiếm hữu đến mức biếи ŧɦái quá.
Hai người đều lén lút cười nhạo Chu Ngộ Thần nhưng rốt cuộc vẫn thở dài với tính tình của Chu Ngộ Thần. Anh với ba anh đúng là khắc ra một khuôn mẫu, đều có tính si tình, không màng đến thể diện của người khác một chút nào. Cũng không giống ba mẹ cậu, cổ hủ cứng nhắc, trong mắt chỉ có sự nghiệp gia tốc, bên ngoài là vợ chồng, bên trong lại không thoải mái.
Chúc Vãn mặc đồng phục lại đeo cặp xách, là học sinh hàng thật giá thật luôn.
Trên đường đi đến khách sạn khó tránh khỏi sẽ gặp phải mấy người uống nhiều, cả người đều nồng nực mùi rượu được người khác đỡ đi. Lúc đi qua không cẩn thận cọ vào vai cô gái nhỏ. Chúc Vãn hơi khẩn trương, mím môi thật chặt, mày hơi nhíu lại, có thể nhìn ra được là cô đang khó chịu.
Sau khi Tiếu Hoặc đưa Chúc Vãn vào cửa cũng không biết nói gì với cô, cậu sờ điện thoại ở trong túi, gọi điện thoại cho Chu Ngộ Thần nói qua một chút.
Thấy tình cảnh như này, cậu vội vàng chạy ra. Tiểu tổ tông của Thần ca không thể bị bắt nạt trên chỗ của cậu được.
Tâm trạng Chúc Vãn không tốt nên phản ứng hơi chậm, mới đầu có hơi sợ hãi nhưng lúc sau cũng không phải chịu bắt nạt gì.
Tiếu Hoặc thở phào nhẹ nhõm, cậu không dám đi chậm nên chỉ vài bước đã đưa được lên phòng. Lúc mở cửa, bọn họ đều ăn ý với nhau là biết rõ giữa Chu Ngộ Thần và Chúc Vãn có cái gì đó nên cũng không dám ồn ào cũng như không dám trêu chọc, sợ lão đại không vui lại trêu đùa mình.
Vốn dĩ sinh nhật nên sẽ vô cùng ồn ào, nhiều hơn một người cũng chẳng mất tự nhiên gì, bọn họ vẫn cười ha ha, không ai khác thường.
Cả bàn đã chật kín người, chỉ có chỗ bên cạnh Chu Ngộ Thần vẫn trống. Ý tứ cũng rất rõ ràng, Chu Ngộ Thần lười nhác mà dựa vào ghế ngồi, không để ý một chút nào, anh cũng chưa động vào cái gì. Nhưng biết cô tới nên chẳng biết anh cố tình hay vô tình mà gọi người phục vụ mang nước ấm lên, mang toàn bộ đồ ăn lên cho nóng một phần.
“Chỉ còn một chỗ bên cạnh Thần ca…. Cái kia….”
Tiếu Hoặc biết hôm nay hai người có mâu thuẫn, dù không biết chuyện gì nhưng lâu lắm rồi tính tình Chu Ngộ Thần mới kém như vậy, cũng không khoe khoang trước mặt bọn họ mà đen mặt cả ngày, đứa ngốc cũng nhìn ra được.
Chúc Vãn biết cậu muốn nói cái gì, cô cũng không làm ra vẻ để Tiếu Hoặc khó xử mà dứt khóa trực tiếp gật gật đầu, chậm rãi đi tới phía bên kia.
Lúc cô gái nhỏ lại gần, Chu Ngộ Thần biết, cũng cảm thấy rùng mình. Anh có tôn nghiêm của tiểu Chu thiếu, không thể chịu được cơn tức giận một ngày nên lúc này anh cũng không nhìn cô.
Chúc Vãn không nói gì, yên lặng ngồi vào vị trí. Rõ ràng mấy ngày trước hai người vẫn thân mật với nhau nhưng dù cho hôm nay khoảng cách của hai người rất gần, cả hai người một câu đều không nói, yên tĩnh đến đáng sợ.
Chúc Vãn không bỏ cặp xách xuống, cũng quên đi sự tồn tại của nó. Tiếu Hoặc thấy thế thì vội đi qua định giúp cô nhưng chưa kịp đυ.ng vào dây cặp xách. Sắc mặt Chu Ngộ Thần còn chưa thay đổi đã duỗi một tay cầm lấy, để sang bên cạnh anh. Toàn bộ hành động đó vẫn không nhìn Chúc Vãn một cái, cũng chẳng sợ đó là đồ của cô gái nhỏ.
“Cậu ăn chút gì không? Để tôi bảo người mang đồ ăn lên!”. Tiếu Hoặc dừng một chút, vội vàng thu tay về, chạy sang nói chuyện khác cho đỡ xấu hổ.
Có trời mới biết trong lòng cậu hoảng bao nhiêu. Lúc Chu Ngộ Thần đắc ý về tình trường của mình, cậu với Phạm Vũ Triết đi tìm đường chế.t cũng không sao. Nhưng lúc này Thần ca không hài lòng, hai người họ chỉ có thể bước đi cẩn thận.
“Không cần đâu, tôi không sao, cậu cứ kệ tôi..”
Chúc Vãn sợ nhất là làm phiền người khác. Vốn dĩ cô đã đến muộn rồi, lại còn chưa chuẩn bị quà sinh nhật, trong lòng cô rất xấu hổ. Nên lúc này có một chút yêu cầu cũng không có, tâm trạng không tốt thì cô cũng không muốn ăn uống.
“Mang mấy đồ ăn nóng lên đây cho ấm dạ dày.”
Cả đêm Chu Ngộ Thần không nói lời nào nhưng giờ phút này lại mở miệng. Anh còn lười không liếc mắt nhìn nhưng vẫn phân phó.
Chúc Vãn nhát gan, dù cho bên cạnh có ồn ào đến đâu thì cô vẫn có thể yên lặng được. Chúc Vãn không động vào chén đũa, không nghĩ tới việc mình sẽ ăn cái gì đó. Mấy bạn học nam kia cũng rất ồn, vì để tạo không khí nên có rất nhiều tiết muc. Đột nhiên Chúc Vãn đi vào, cũng có lúc sẽ nở nụ cười nhạt.
Đồ không có lương tâm, anh sắp tức chế.t rồi, cô còn có thể cười nữa à. Chu Ngộ Thần đen mặt nghĩ.
Bát canh nóng một lần nữa được đưa lên, người ngồi bên cạnh vẫn không động vào đũa. Chu Ngộ Thần liếc mắt nhìn cô gái nhỏ một cái, vẫn không chịu mở miệng nói chuyện.
Thật ra tay anh đã không tự giác được mà giúp cô lau bộ đồ ăn mới, Chu Ngộ Thần cầm đũa gắp mấy món cô thích ăn rồi dừng một chút, thấy trên đũa còn đang gắp hai quả trứng cút, anh mới biết được mình đang làm gì.
Trong lòng anh thầm mắng mình một lúc. Chu Ngộ Thần à, con mẹ nó sao mày không có tiền đồ thế, tức giận cả ngày còn nghxi đến việc ai đó không ăn, sao tim đau thế nhỉ? Nếu để cô đói một lúc có khi sẽ không giận anh một chút.
Mắng thì vẫn mắng, anh dừng đũa lại nhưng vẫn không tự giác được mà tiếp tục. Chu Ngộ Thần thở dài, nhận mệnh mà mình không có tiền đồ, mất mặt thì mất mặt thôi, thói quen thật là khó sửa.
Cả bàn đồ ăn đều là những món Chúc Vãn thích ăn, Chu Ngộ Thần sắp xếp đồ ăn, lười nhác mà để hết trước mặt cô gái nhỏ rồi làm bộ không thèm để ý, cũng không dỗ cô ăn.
Chu Ngộ Thần dựa lưng vào ghế, ngồi vắt chéo chân lên thật cao, dù nhìn về phía này nhưng vẫn có thể thấy được Chúc Vãn.
Cô gái nhỏ ngồi im không nhúc nhích, rất yên tĩnh.
Chu Ngộ Thần biết cô về nhà được nửa đường thì bị Tiếu Hoặc lừa lên đây, chắc chắn cô chưa ăn cơm tối.
Tức giận với anh còn chưa tính mà sao còn không biết đau lòng cho thân thể mình chứ, bị đói thì sao bây giờ.
Chu Ngộ Thần xụ mặt, trong lòng tức giận không chịu được.
“Ăn đi, còn phải để ông đây cầu xin cậu à?”
Ai cũng có thể thấy được anh đang tức giận, lúc nói chuyện còn khó nghe hơn trước nhiều, nhưng trong lời nói vẫn không thể không có sự quan tâm. Mọi người tấm tắc, Thần ca còn có bộ dáng này nữa à, kí©h thí©ɧ quá.
Vốn dĩ Chúc Vãn đang thất thần, đột nhiên bị nói to thế thì theo bản năng mà rụt bả vai lại, cả người cứng đờ nhì bàn đồ ăn. Cô gái nhỏ yên tĩnh duỗi tay gắp rồi ăn.
Chúc Vãn ăn rất chậm, cũng không kén chọn, nhìn rất ngoan.
Chu Ngộ Thần dựa vào ghế, lúc cô cúi đầu ăn cũng không nhìn anh.
Vào giờ phút này thiếu niên cũng không che giấu gì nữa mà dựa vào ghế nhìn chằm chằm Chúc Vãn.
Anh vẫn tức giận, nhưng Tiếu Hoặc nhìn ra được, sắc mặt Chu Ngọ Thần tốt hơn lúc nãy nhiều.
Chỉ là đêm nay Chúc Vãn không hề nói với anh dù chỉ một lời, thậm chí còn không nhìn anh, cũng không chịu để anh đưa về nhà. Chu Ngộ Thần nhìn cô đi được một quãng xa, anh khó chịu mà đá vào cột điện vô tội ven đường, cuối cùng Phạm Vũ Triết là tài xế đưa cô về.
***
Sắp đến hội thể thao, cả trường đều tăng tốc độ học tập. Nhiều người mong chờ ngày hội thể thao mà nghỉ ngơi thật tốt, người muốn tham gia thi đấu thật sự cũng không nhiều lắm.
Trừ môn chạy nước rút hay nâng tạ thì mấy hạng mục kia cũng có người báo danh, nhưng khi kiểm tra sức chịu đựng thì đều ăn ý với nhau mà từ bỏ.
Thành tích thể thao sẽ được cộng điểm vào hạnh kiểm tháng này. LiLy tương đối coi trọng việc này nên trong buổi họp lớp đã động viên rất nhiều, dạy cách kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi để tham gia nhiều hạng mục hơn.
Phần lớn các bạn học đều nghe tai này ra tai kia, trong giờ còn lén nói chuyện:
“Chúng ta nghịch điện thoại sao không nói đó là kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi nhỉ.”
“Nếu là điện tử thì tao còn tham gia, còn thể dục thì thôi đi.”
“Điện tử á? Mày định làm gì? Biết xấu hổ hay không…”
Kết thúc tiết học, lớp phó thể dục sẽ lên đăng kí cho các thành viên tham gia, rất ít người đến, cậu ta đứng lẻ loi trên bục giảng, hơi hơi xấu hổ nhưng cũng có vài người thấy cậu đáng thương mà điền vào.
Chạy vượt chướng ngại 2000m là hạng mục truyền thống của trường, mỗi lớp sẽ có bốn bạn học tham gia. Tuy mọi người rất thích vây xem hạng mục này nhưng cũng từng có không ít bạn học tuyên bố muốn hủy thi, đi đến trước mặt nhưng đa số mọi người vẫn chùn bước.
2000 mét đó chứ không phải 200m đâu, ngày thường đã không vận động rồi, tham gia chắc chế.t quá.
Mấy bạn gái trong lớp vẫn không chịu tham gia, dù trong lòng muốn tham gia thì vẫn không thể làm được. Cho nên lớp phó thể dục nhìn số lượng người chạy 2000m chỉ có Thẩm Hoài, cậu cào cào tóc, sao nói cho LiLy được đây.
Lúc sắp tan học, lớp phó thể dục nhìn lớp một lần nữa, cảm thấy không ai muốn đăng kí nữa thì chuẩn bị xấu hổ bước xuống, định đóng lại quyển hạng mục thì thấy Chúc Vãn ngồi bàn thứ nhất đi về phía mình.
Sắc mặt cô vẫn nhàn nhạt như cũ. Chúc Vãn không quen với lớp phó thể dục, dù có học cùng lớp thì đây cũng là lần đầu tiên cô nói chuyện với cậu. Cô gái nhỏ sợ người lạ nên giọng nói rất nhỏ.
“Xin lỗi, tớ có thể đăng kí chứ…”