Chương 47

Rất nhiều người nấu cháo thịt nạc rau xanh đều cho tất cả các nguyên liệu nào gạo, nào rau, nào thịt nạc bỏ vào nấu chung, như vậy khi cháo chín, rau xanh sẽ nát vụn, thịt cũng quá già, đương nhiên hương vị sẽ không ngon lắm.

“Gạo này không tệ, thích hợp để nấu cháo.” Liễu Nhất Nhất đưa tay vớt số gạo đã được ngâm trong nước từ trước đó, nói xong liền đổ gạo vào nồi bắt đầu nấu cháo.

Muốn nấu cháo có thể ngâm gạo bằng nước lạnh trước, nhưng không nên ngâm quá lâu, bởi vì ngâm quá lâu dinh dưỡng trong gạo sẽ mất mà khi hương vị khi nấu xong cũng dễ bị ảnh hưởng.

Cháo trắng được nấu trước, thịt nạc thái nhỏ ướp gia vị để mất mùi tanh, rau xanh thái nhỏ để bên cạnh, chờ đến khi cháo sắp chín rồi mới lần lượt bỏ vào trong.

Trong quá trình nấu cháo, Liễu Nhất Nhất cũng không nhàn rỗi. Cô vừa bắt đầu làm bánh trứng vừa hướng dẫn chị Lý cách khuấy cháo.

“Không ngờ chỉ riêng chuyện khuấy cháo cũng có nhiều vấn đề phải học hỏi như vậy.” Chị Lý khuấy cháo, cười nói.

Chẳng bao lâu sau, trong phòng bếp đã bay ra mùi thơm lừng của cháo và bánh trứng, khiến cho cái bụng của các nhân viên phòng bếp đang đối mặt với mùi hương này kêu ùng ục.

“Bánh trứng cháu làm thơm quá đi à, chắc chắn các bé con sẽ thích lắm.”

Lúc dì Ngô cất tiếng khen ngợi, Liễu Nhất Nhất đang bận lật chảo, chiếc bánh trứng trong chảo lật mặt cực kỳ đẹp mắt.

Bánh trứng không khó làm nhưng chiếc chảo trong phòng bếp của nhà trẻ không nhỏ, thế mà cô tiện tay đổ một chiếc bánh có độ lớn ngang mặt chảo, còn thoải mái lật bánh như vậy, nếu không có kỹ thuật thì quả thật không thể nào làm được.

Với chiếc bánh lớn cô làm ra trong một lần đã đủ cắt chia cho bảy tám đứa bé, cứ như vậy, bữa sáng hôm nay chẳng mấy chốc đã chuẩn bị xong xuôi.

“Tiểu Liễu quả nhiên quá nhanh nhẹn, hay là đợi thêm chút nữa hẵng làm tiếp. Từ giờ đến lúc ăn sáng còn hơn một giờ, làm bánh xong quá sớm sẽ mất ngon.”

Liễu Nhất Nhất cảm thấy các dì các chị ở trong phòng bếp lâu đương nhiên sẽ có kinh nghiệm hơn mình, nghe vậy lập tức gật đầu đồng ý.

“Thế thì mọi người ăn cái bánh này trước đi vậy?”

Thời gian còn quá lại quá nhiều, hơn nữa nhóm người trong phòng bếp đã bị mùi thơm bánh trứng quyến rũ quá lâu, thèm đến độ bụng sôi ùng ục nên họ chỉ liếc nhau một cái đã vội vàng bê bánh đi chia.

“Màu sắc cái bánh này đẹp mắt quá, ăn cũng ngon!”

“Ngon, ngon hơn tất cả những chiếc bánh trứng tôi ăn trước giờ.”

Bánh trứng màu vàng nhạt được cắt ra thành từng miếng nhỏ, mềm mềm lại dai dai, nhai trong miệng tràn đầy mùi trứng.

Bởi vì bánh được làm cho trẻ nhỏ nên bên trong không cho quá nhiều gia vị, khá thanh đạm. Tuy nhiên khi ăn bánh lại không hề cảm nhận được chút mùi tanh nào của trứng, còn khiến người ta càng ăn càng thấy ngon miệng.