Cốc!… Cốc!… Cốc!
Tiếng gõ cửa kéo Bạch Phong thoát khỏi trạng thái mơ màng do tối qua không ngủ đủ giấc.
– Vào đi!
Nắm cửa xoay nhẹ, một nữ y tá bước vào với hồ sơ bệnh án trên tay.
– Dạ đây là hồ sơ bệnh nhân đang điều trị hậu đột biến ở phòng săn sóc đặc biệt mà bác sĩ yêu cầu. – Cô y tá chìa bệnh án về phía Bạch Phong.
– Cảm ơn, cô có thể quay lại làm việc của mình.
Cô y tá rời đi, trả lại anh không gian yên tĩnh lúc ban đầu. Bạch Phong giở từng trang hồ sơ, từ thông tin cá nhân, ngày nhập viện, quá trình điều trị, các hình ảnh và chẩn đoán cho bệnh nhân… Anh xem qua một lượt và ghi nhớ tất cả. Bạch Phong có trí nhớ cực kỳ tốt, chỉ nhìn qua một lần sẽ nhớ đến từng chi tiết. Bạch Phong không biết đó là may mắn hay bất hạnh nhưng cá nhân anh cảm thấy rất mệt mỏi với khả năng của mình. Vì sao? Vì anh có thể nhớ từng chi tiết nhỏ những thứ mà anh đã xem, những cảnh vật mà anh đã đi qua và cả… những người mà anh muốn quên đi. Nhắc đến “những người muốn quên đi” thì hình ảnh người đàn ông đó lại hiện rõ mồn một trong đầu anh.
Anh đóng hồ sơ lại, tựa người vào ghế và nhắm mắt dưỡng thần. Bạch Phong cố chuyển suy nghĩ đến một dòng thông tin “Họ tên người thân: Cao Lam Vân”. Bạch Phong phì cười với ý nghĩa vừa thoáng qua, Lam Vân, một áng mây xanh tự do giữa trời. Nhưng cuộc sống của cậu ta thì lại u ám như mây mù ngày giông bão.
Hình ảnh hoảng hốt của cậu ta trong nhà vệ sinh lúc sáng vẫn còn đọng lại và khiến Bạch Phong rạo rực không yên. Một đêm sao có thể thỏa mãn? Và với người trước nay “muốn gì được nấy” như anh thì làm sao có thể bỏ qua “miếng mồi” thơm ngon như thế? Nhưng Bạch Phong đã hứa và anh sẽ giữ lời.
Anh đứng lên đi về phía khu điều trị đặc biệt. Thôi thì… không ăn cũng có thể ngắm mà. Anh giữ nụ cười lãng đãng suốt dọc hành lang mà anh đi qua. Tất nhiên, không ít nữ y tá bị nụ cười ấy hớp hồn. Họ trông theo bóng lưng của anh mà không khỏi ảo tưởng. Nhưng mấy ai biết rằng, con người có nét mặt hút hồn đó lại là một thợ săn chuyên nghiệp, và con mồi mà anh ta nhắm tới chắc chắn khó lòng thoát khỏi án tử.
Một ngày đầu xuân, gió lành lạnh thổi qua, áo blouse cứ nhẹ bay tạo nên dáng vẻ của một lãng khách giang hồ. Nhưng Bạch Phong lại là một cơn gió đông, chỉ khiến người ta cảm thấy e sợ mà thôi.