Chương 7: Nụ Cười

Bạch Phong thẳng thừng nói nhanh vào vấn đề:

– Cậu đừng có õng ẹo lúc này. Giờ đi đứng còn khó chứ nói gì đến vệ sinh. Nhanh lên đi! Sắp đến giờ vào với mẹ cậu rồi đấy.

Anh ta nói ra câu này như mũi tên bắn ngay tim cậu. Cậu thật sự không giơ nổi chân tay và còn phải vào lo cho mẹ. Lam Vân nhẫn nhịn bước tới chỗ anh ta và nói:

– Mong anh giữ lời. Tôi thật sự không muốn dây dưa thêm. Bấy nhiêu đã là quá đủ rồi.

Bạch Phong mỉm cười và kéo cậu vào bồn tắm. Anh ta làm vệ sinh cho cậu rất nhẹ nhàng và thuần thục. Sau khi xong thì bế cậu đến giường và bôi thuốc vào chỗ ấy để giảm sưng và đau. Hành động tùy tiện của anh ta thật sự khiến cậu bối rối và ngại ngùng. Anh ta còn chuẩn bị cho cậu quần áo mới, chất liệu vô cùng mềm, nhẹ. Anh ta còn đưa cậu đến bệnh viện, mặc dù cậu đã kịch liệt từ chối nhưng sức cậu hầu như không thể chống trả lại anh ta.

Ngồi ở vị trí lái phụ, nhìn thành phố nhộn nhịp trôi vùn vụt qua cửa kính mà lòng cậu ngổn ngang. Nhưng những suy nghĩ ấy cũng trôi nhanh qua đầu như cảnh vật hai bên. Trên tất cả, cậu nghĩ đến ngày mẹ mình có thể nói, có thể cười và hai mẹ con sẽ cùng nhau xây dựng cuộc sống mới ở vùng quê nào đó. Nghĩ đến đây thôi, lòng cậu hân hoan trở lại và bất giác nở nụ cười. Cậu không biết rằng, tất thảy những cử chỉ đó đã bị Bạch Phong nhìn thấy.

Lúc đầu, anh chỉ muốn ngủ với cậu để chứng minh với đám bạn bè bản lĩnh của mình và đồng thời thỏa mãn du͙© vọиɠ bản thân. Nhưng sau đêm qua, Bạch Phong nhận ra, cơ thể cậu rất nhạy cảm và độ hòa hợp với anh khá cao. Anh cảm thấy hưng phấn khi làm với cậu. Tuy nhiên, Bạch Phong đã hứa là chỉ một lần và sẽ chữa trị cho mẹ cậu hết bệnh nên cũng không muốn khó dễ gì thêm.

Thế mà giờ đây, khi nhìn nụ cười tỏa sáng của Lam Vân, anh lại ước ao… ước ao mình có thể khiến cậu mỉm cười như thế. Có quá nhanh không? Có quá kỳ lạ không? Một người đàn ông chỉ biết “trêu hoa ghẹo nguyệt”, xem tình yêu như cỏ rác thì sao lại có thể rung động vì một người? Có lẽ tối qua, anh đã uống quá nhiều và sáng nay vẫn chưa hết men say? Thôi thì cứ chữa cho mẹ cậu ta lành bệnh như đã hứa, những chuyện khác… Bạch Phong chưa muốn nghĩ xa. Chuyện gì đến thì sẽ đến, nghĩ ngợi quá nhiều chỉ khiến bản thân phiền muộn mà thôi.