Chương 4: Cho một cơ hội

"Bởi vì thầy rất là đẹp nha."

Lục Phi Bạch khẽ cười, thấy Phó Như Thanh mặt đỏ lên thì vừa lòng.

Phó Như Thanh hoàn toàn không có phản ứng, Lục Phi Bạch lại có chút sốt ruột, không biết có phải hắn sinh khí rồi hay không, hắn lột vỏ một trái cam rồi đưa cho Phó Như Thanh.

Phó Như Thanh mặc dù có chút do dự, nhưng mà cuối cùng vẫn là nhận lấy.

Quả cam được Lục Phi Bạch lột rất sạch sẽ, bên ngoài cam rất mỏng, vị chua chua ngọt ngọt khiến người ta cảm thấy vui vẻ.

Phó Như Thanh không phải là thần tiên hay gì, đương nhiên cũng sẽ động lòng. Chỉ là cậu luôn rất chậm nhiệt, cũng không biết biểu đạt như thế nào, cho nên mấy mối tình trước đều không được bao lâu thì đã chia tay, dù cho bọn họ là người theo đuổi Phó Như Thanh trước.

Những người khác đều đưa ra một cái lý luận:

Bình thường Phó Như Thanh lạnh nhạt bao nhiêu, thì nói đến tình yêu sẽ nhiệt tình bấy nhiêu.

Nhưng mà sự thật không phải như vậy, cậu là người sẽ không vì người khác mà ép buộc bản thân phải thay đổi.

Phó Như Thanh không biết Lục Phi Bạch có phải cũng như vậy hay không, liền không tiếp tục đề tài này, giả vờ như chưa có gì xảy ra.

...

Bộ phim kết thúc cũng vừa lúc tới giờ ăn cơm.

Phó Như Thanh đi theo Lục Phi Bạch vào nhà bếp, nhìn nguyên liệu nấu ăn, nói:

"Để tôi nấu đồ ăn chay cho, tôi biết nấu mấy món rất ngon."

Phó Như Thanh cũng không khách sáo:

"Vậy làm phiền thầy rồi."

Vừa chơi xong một ván game, đi xuống phòng bếp thì Lục Minh vừa vặn nhìn thấy bóng dáng hai người đang nấu ăn.

Nhà bếp nhà mình cũng đâu có nhỏ như vậy, hai người này lại muốn đứng gần nhau để nấu ăn như vậy nữa chứ, còn chơi trò vô tình chạm tay rồi chen chúc qua lại lấy đồ nữa, không sợ bị dính bẩn hay sao vậy?

Tính phát cơm chó hả? ( ._.""")

Sự oán giận này của Lục Minh đến lúc ăn cơm còn được chất chồng lên thêm. (TnT)

Lục Minh cảm thấy bản thân nên ở bên cạnh bàn, đúng hơn là nên cuối bàn, à không, tốt nhất cậu chính là không nên xuất hiện ở đây luôn mới đúng.

...

Lục Phi Bạch liếc mắt đưa tình với Phó Như Thanh, ánh mắt hắn dính chặt trên người cậu.

Người này sao ăn cơm cũng tao nhã lịch sự như vậy? Mình có phải ăn nhanh quá không vậy, phải ăn chậm lại mới có thể ngắm cậu ấy thêm.

"Đúng rồi,."

Lục Minh đột nhiên lên tiếng

"Thầy Phó trước kia hình như cũng học đại học ở nước Anh."

Lục Phi Bạch nhướng mày:

"Phải không? Thầy học ở đâu vậy?"

"Edinburgh"

Phó Như Thanh nuốt thức ăn xuống, chậm rãi nói

"Anh học ở đâu?"

Lục Phi Bạch đáp: "Cambridge, học ngành tài chính."

Phó Như Thanh trêu đùa:

"Anh là học bá à, vậy sao Lục Minh không giống anh đều là học bá vậy?"

Lục Minh:

"Thầy à, thành tích của em cũng tốt lắm chứ bộ."

"Học sinh giỏi kiểu gì mà lại kêu anh của mình học thay vậy?"

Phó Như Thanh nghẹn cười, nói.

"Không phải nha, em ấy chính là cùng tôi học, tập, thật, tốt."

Lục Phi Bạch phụ họa.

Lục Minh yên lặng cúi đầu ăn cơm, nghĩ thầm, đây rõ ràng là phu xướng phu tùy*, ức hϊếp người quá đáng mà.

...

Lúc Phó Như Thanh rời đi, Lục Phi Bạch hỏi:

"Thầy đi về như thế nào vậy?"

"Xe buýt, không có nhiều trạm dừng đâu." Phó Như Thanh mang giày xong, đứng ở cửa nói.

"Ấy, từ từ đã." Lục Phi Bạch lên lấy chìa khóa,

"Xe buýt nhiều người như vậy, không an toàn, thầy phải sớm nói để tôi đón về chứ."

Phó Như Thanh có chút ngại ngùng: "Cũng không sao, bây giờ rất ít người."

"Nhưng mà tôi không yên tâm."

Lục Phi Bạch mang giày vào, nói với Lục Minh trong nhà:

"Em rửa chén cho sạch đấy, anh đi đưa thầy Phó về."

Lục Minh: ha ha, bày đặt còn "Tôi không yên tâm" nữa chứ, anh muốn ở chung với người ta nhiều nhiều thì có, đúng là thấy sắc thì vứt em trai có thật mà.

...

Hai người lên xe, Lục Phi Bạch bật điều hòa lên trước tiên, điều chỉnh sao cho nhiệt độ phù hợp cho Phó Như Thanh, xong lại giúp Phó Như Thanh điều chỉnh chỗ ngồi, giúp cậu ngồi thoải mái, rồi mới chậm rì rì dẫm chân ga.

"Xe hết xăng à?"

Phó Như Thanh biết tại sao xe lại đi chậm như vậy, nhưng mà lại không nhịn được nói.

Lục Phi Bạch cười xảo trá: "Có thể là hết xăng thật, hay chúng ta đi đổ xăng đi?"

Phó Như Thanh nghiêng đầu hướng ra cửa sổ, chỉ nói:

"Xuất phát đi."

"Nhà thầy dù sao cũng không có ai ở cùng, hay là thầy qua đây ở chung với bọn tôi luôn đi."

Lục Phi Bạch nói thẳng

"Nhà tôi có thêm một người cũng không phiền đâu."

"Tôi cảm thấy ở một mình như vậy cũng ổn."

Phó Như Thanh đáp

"Mỗi người có thú vui khác nhau."

"Hai người cũng có thú vui của hai người."

Lục Phi Bạch trầm giọng nói, mang theo chút ý vị, nói:

“Chỉ cần là thầy.’’

Phó Như Thanh được rất nhiều người theo đuổi, nhưng mà người thẳng thắn như Lục Phi Bạch vẫn là đầu tiên.

"Bây giờ tôi không có ý nghĩ sẽ yêu đương."

Phó Như Thanh thở dài một hơi, đổi phương thẳng thắn như vậy, cậu chỉ còn cách nói như vậy thôi.

"Vậy thầy Phó có thể cho tôi một cơ hội theo đuổi thầy không vậy?"

Lục Phi Bạch rất thích nói thẳng ra như vậy

"Không thì khi nào thầy muốn yêu đương thì nhất định phải nói với tôi trước tiên đấy."

Phó Như Thanh cười nói: "Được."

============================================

Mandy : Muốn yêu đương thì phải báo trước nhen :))