Chương 3 : Bại trận đấy

"Alo, Lục Phi Bạch phải không?"

Chiều thứ bảy, Lục Phi Bạch nhận được một cuộc gọi Wechat từ Phó Như Thanh.

Em ấy gọi tên mình cũng thật êm tai, Lục Phi Bạch có chút si mê mà thầm nghĩ.

"Là tôi, thầy tới rồi sao?"

Giọng nói của Phó Như Thanh cách khẩu trang có chút buồn bực:

"Tôi đang ở trước cửa nhà anh, nhưng không vào được."

Lục Phi Bạch vừa đổi giày vừa nói:

"À đúng rồi, tôi quên mất, để tôi xuống đón thầy."

"Ừm."

Lục Phi Bạch khoác một chiếc áo màu cà phê, bên trong mặc áo len cùng quần tây, mang theo khẩu trang ra cửa.

Tới cửa rồi, hắn phát hiện Phó Như Thanh ở ngoài so với bên trong camera còn đẹp hơn, thời tiết đang lúc lạnh, làm nổi bật lên làn da y, khiến nó trông trắng hệt như gốm sứ.

Tóc đen nhu thuận mà rũ trên trán, trung hòa khí chất lạnh lùng, khiến cho y trông có vẻ ôn nhu hơn.

"Thầy Phó! "

Lục Phi Bạch vẫy vẫy tay với y, người nọ nhìn thấy hắn, tựa như có chút sững sờ.

Phó Như Thanh không nghĩ rằng anh trai của Lục Minh lại... đẹp trai như vậy.

Nói về thân hình của hắn, thì cũng là tỉ lệ hoàn hảo, vai rộng chân dài, cho dù mang khẩu trang, cũng không che dấu được ngũ quan thâm thúy, mang theo sựu bất cần đời.

Bảo an ở một bên khó xử nói:

"Ngài Lục, đây là lúc nào rồi mà ngài còn tiếp khách vậy?"

Lục Phi Bạch cười ha hả mà nói:

"Hiếm có được một lần, ông châm chước một chút. Đây là thầy giáo của em trai tôi, không sao đâu."

Nhà của Lục Phi Bạch là ở trong khu nhà giàu, hơn nữa thành phố của bọn họ bảo vệ rất nghiêm ngặt. Bảo an biết bản thân cũng không quản lí mấy người này được, thái độ của Lục Phi Bạch cũng xem như là đã tốt lắm rồi, nên chỉ nói:

"Được rồi, nhưng ngài vẫn là phải cẩn thận thì tốt hơn đấy."

"Tôi biết rồi."

Lục Phi Bạch thấy Phó Như Thanh còn đem theo một túi trái cây làm quà tặng thì vội vàng nói:

"Thầy Phó sao lại khách sáo như vậy, còn mang quà tới nữa."

Phó Như Thanh vừa đi theo vừa nói:

"Sớm biết nhà của anh ở nơi như vậy, tôi đã mang theo thứ tốt hơn rồi."

"Cái này thì dễ thôi."

Lục Phi Bạch nói,

"Lần sau mang tới cũng được mà."

Phó Như Thanh chỉ cười cười.

"Thầy, chào thầy ạ."

Lục Minh tuy cảm thấy hơi bối rối về việc thầy giáo đi thăm hỏi gia đình học sinh, nhưng vẫn là lần đầu tiên tiếp xúc gần thầy như vậy, vội vàng cúi người 90 độ với Phó Như Thanh.

"Em đây chắc chính là Lục Minh rồi, ngày thường tôi đi dạy học nhiều người nên không nhớ được hết tên."

Phó Như Thanh cởi giày, lại hỏi:

"Có cồn không vậy? Tôi muốn lau tay."

"Có ạ, ở phòng vệ sinh, thầy tiện thể rửa mặt đi ạ."

Sau khi Phó Như Thanh vào phòng vệ sinh, Lục Phi Bạch nhỏ giọng với Lục Minh mà cảm khái:

"Thầy ấy sao lại đẹp như vậy nhỉ?"

"Anh giỏi thật nhỉ?"

Lục Minh oán giận nói

"Vì để giúp anh đặt được mục đích, em hi sinh nhiều như vậy, anh tính đền bù như thế nào?"

"Một cái thẻ tín dụng."

Lục Phi Bạch ngồi vào ghế sô pha gọt trái cây, sâu xa nói.

Lục Minh cũng ngồi theo, đón lấy dao trong tay Lục Phi Bạch:

"He he, anh à, để em gọt cho, để em."

Phó Như Thanh đi ra từ phòng vệ sinh, nói:

"Nhà của hai người lớn như vậy, tôi còn tưởng sẽ có cái gì đó... giống với đoàn phim truyền hình ."

"Cái đó... ưm ưm!"

Lục Minh vừa định nói chuyện, Lục Phi Bạch đã nhanh tay nhét vào trong miệng cậu một quả táo.

Lục Phi Bạch trả lời:

"Dù sao bọn tôi đều dư thời gian, thầy nếu rảnh thì ở lại cùng dọn cơm ăn, cùng lắm là hoạt động chút thôi."

Lục Minh đang nhai quả táo trong miệng thì trợn mắt, bị hành động dối trá của anh trai làm cho buồn nôn.

"Đúng rồi."

Phó Như Thanh từ túi công văn lấy ra vài tờ giấy phô-tô

"Lục Minh, đây là bút kí về chương trình học ngày hôm đó, thầy đã sao chép ra một phần, có gì không hiểu cứ hỏi thầy."

Lục Minh nghiêm túc nhận lấy, nhìn nhìn Lục Phi Bạch, nói:

"Em về phòng sách xem trước! Hai người cứ tiếp tục nói chuyện."

Lục Phi Bạch tỏ ý tán thành mà nhìn hắn, tựa như đang nói :

"Cái thẻ đó sẽ là của em.” Đúng là đứa em đáng đồng tiền bát gạo.

...

"Thầy muốn xem cái gì?"

Lục Phi Bạch mở TV lên, hỏi Phó Như Thanh.

Phó Như Thanh nhìn về đôi tay nắm lấy chiếc điều khiển TV từ xa kia, nghĩ nghĩ, khớp xương rõ ràng thật đẹp.

Trước kia cậu chỉ nghĩ người này nói chuyện rất thú vị, bây giờ trông thấy diện mạo của Lục Phi Bạch, trong lòng giống như có thêm nhiều chút hứng thú.

Cậu thu hồi ánh mắt, nói:

"Chọn một bộ phim được không?"

Lục Phi Bạch nhẹ nhàng chọn một bộ hài kịch, có như vậy thì hắn mới bất cứ lúc nào cũng có thể nói chuyện với Phó Như Thanh, có có thể xem cậu ấy cười, một công đôi việc.

Cho dù Phó Như Thanh rất buồn cười nhưng cũng chỉ nheo mắt cười một cách kiềm chế làm cho những bông hoa trắng lung linh đang nhảy disco ở trong lòng Lục Phi Bạch , nhuộm một màu ấm áp.

Phó Như Thanh quay đầu vừa tính trò chuyện với Lục Phi Bạch về nội dung phim, thì bắt gặp ánh mắt chăm chú nhìn mình của hắn.

Phó Như Thanh làm bộ như không thấy, cứng đờ mà quay lại, nhưng mà vành tai đỏ ửng đã bán đứng cậu.

Lục Phi Bạch lộ ra hàm răng mà cười cười, ghé sát vào một chút:

"Thầy không hỏi xem tôi đang làm gì sao?"

Người này da mặt sao lại dày như vậy?

Phó Như Thanh ảo não nghĩ, sớm biết như vậy mình đã chuyên tâm xem phim rồi.

Đàn ông đích thực sẽ không lải nhải dài dòng.

Bởi vì do dự, sẽ bại trận.

"Bởi vì thầy rất đẹp nha."

Lục Phi Bạch khẽ cười nói, thấy mặt Phó Như Thanh đỏ lên thì hài lòng.

====================

Mandy : chương này là 1 bé cưng bên tôi edit cho :33 Chờ ngày cậu ấy tìm được truyện này o(≧∀≦)o