Chương 2 : Bán em trai để đổi lấy tình yêu

Gần như ngay khi nhận được lời mời kết bạn của Phó Như Thanh , Lục Phi Bạch lập tức đồng ý.

[Phó Như Thanh]: Chuyển 27.000 nhân dân tệ đến

[Lục Phi Bạch]:....Thưa thầy, thật sự không cần chuyển lại đâu.

[Phó Như Thanh]: Anh chờ một chút, để tôi xem còn bao nhiêu.

Lục Phiến cầm điện thoại, rồi lại sờ sờ mặt, có chút ngốc ngốc.

Thầy giáo này có chút đáng yêu? Phải không ?

[Phó Như Thanh]: Chuyển 14.000 nhân dân tệ đến

[Phó Như Thanh]: Chia đôi trong hòa bình, còn mấy cái khác thì kệ đi.

Lục Phi Bạch suy nghĩ một chút, sợ Phó Như Thanh có gánh nặng, cho nên vẫn xác nhận thanh toán.

[Lục Phi Bạch]: Thầy giáo khách sáo quá.

[Phó Như Thanh]: Tại sao Lục Minh lại không học?

[Lục Phi Bạch]: Ờm

Anh đã quên rằng mình đã bán Lục Minh.

[Lục Phi Bạch]: Thân thể em ấy không thoải mái, tôi ngồi nghe hộ em ấy rồi giảng lại.

[Phó Như Thanh]: Thật không? Sao tôi lại nghe thấy em ấy đang chơi game?

[Lục Phi Bạch]: Không phải không phải, em ấy có chút xích mích với các bạn trong lớp.

[Phó Như Thanh]: Chà, dù sao thì, anh nhớ giảng lại cho em ấy, lúc sau tôi sẽ hỏi lại đấy.

[Lục Phi Bạch]:Thầy giáo có tâm rồi.

[Lục Phi Bạch]: Thầy làm việc vất vả quá, có rảnh không? Cùng nhau đi uống cà phê?

[Phó Như Thanh]: …Bây giờ đi uống?

[Lục Phi Bạch]: Có thể đến nhà tôi uống.

[Phó Như Thanh]:?

Phó Như Thanh là một người quanh co, hiếm khi gặp kiểu mời này, trước mắt là nhà của học sinh nên có chút đồng ý.

[Lục Phi Bạch]: Lục Minh ở cùng gia đình, hôm nay em ấy không nghe, thầy có thể đến đây kèm em ấy.

[Phó Như Thanh]: Như vậy sao?

Lục Phi Bạch xấu hổ không thể giải thích được trước câu "Như vậy sao?", lại là giáo viên cấp hai, làm sao có thể cam lòng đền đáp.

[Phó Như Thanh]: Tôi sẽ đến.

[Lục Phi Bạch]: Thật không? !

[Phó Như Thanh]: Dù sao thì, gần đây tôi vẫn ổn ngoại trừ các buổi học.Anh cho tôi nhiều tiền như vậy, cảm ơn anh.

[Lục Phi Bạch]:Hừm, có nhiều gì đâu, ngại quá..

[Lục Phi Bạch]: Thưa thầy, mấy giờ thầy đến để tôi còn chuẩn bị cơm tối. Nếu không ra ngoài ăn tối

Phó Như Thanh nở một nụ cười hiếm hoi, nhưng thật đáng tiếc Lục Phi Bạch lại không nhìn thấy.

[Phó Như Thanh]: Tôi không ăn thịt, có khả năng phiền phức đến anh.

[Lục Phi Bạch]: Không sao, tôi nấu đồ chay rất ngon.

-

Sau khi Lục Phi Bạch và Phó Như Thanh hẹn gặp xong xuôi, gọi Lục Minh từ cách vách lại.

"??? Cho nên là anh mời thầy giáo đến nhà mình, còn ăn cơm cùng chúng ta ?”

Lục Minh sững sờ nhìn bộ dạng của anh trai mình há hốc mồm.

Lục Phiến chỉ giả vờ như không nghe thấy: "Thầy giáo của em có bạn trai chưa? Anh nghĩ anh yêu rồi."

Lục Minh: "???????"

Lục Minh cố gắng bình tĩnh lại hỏi: "Nghiêm túc sao?"

Lục Phi Bạch gật đầu: "Thật thú vị, bất quá nếu không cong hoặc có đối tượng thì bỏ đi."

“Hẳn là không.” Lục Minh gãi gãi đầu,

“Bọn em đều gọi thầy ấy là A đại cao lãnh, có học sinh đến gần đều bị cự tuyệt.”

“Mấy đứa có thể làm cái gì chứ.” Lục Phi Bạch đứng thẳng người, “Anh trai em ở nơi này đứng lên liền áp đảo mấy đứa rồi.”.

“Quả thực không có đứa nào một phát mấy vạn.”

Lục Minh còn đang nghiền ngẫm chuyện bị giáo viên nhìn chằm chằm,

“Ngay từ đầu anh cho người ta cái cảm giác đại gia, không chừng người ta nghĩ anh là một lão trung niên bụng phệ đầu hói. "

"Anh nói với thầy ấy là em không khỏe nên anh nghe hộ em, em muốn anh nói sự thật không?"

"Anh, chúc tình yêu hai người sớm nở hoa, hạnh phúc qua năm này đến năm khác!"

-

“Lục Minh, mặc cái gì cho đẹp.” Lục Phi Bạch do dự trong phòng thay quần áo,

“Mặc bộ tây trạng quá chỉnh tề, sợ dọa đến em ấy? Nhưng anh nghĩ mặc tây trang trông đẹp trai hơn.”

Lục Minh mấy ngày nay lỗ tai đều mọc kén, trong tay cầm khoai tây chiên:

"Vậy thì mặc đi."

Mấy ngày nay Lục Minh đều đến lớp học trực tuyến, Lục Phi Bạch đều xem, thậm chí còn chụp ảnh học tập của Lục Minh cho Phó Như Thanh.

Thuận thế cùng Phó Như Thanh nói chuyện vặt.

Phó Như Thanh đã quen sống một mình, bỗng nhiên có một ngày có người cùng mình chia sẻ đời sống, tâm sự, cảm thấy không tệ

Lục Phi Bạch này luôn nói thẳng ra, nhưng lại gãi đúng chỗ ngứa, làm tâm trạng cậu rất tốt.

Cậu có chút chờ mong vào ngày thứ bảy.

====================================

Mandy: Sắp có thịt rồi, set vip nhen?:>