Chương 11
Gần 4 giờ thì Anna thức dậy, rửa mặt, chải đầu rồi mở cửa. Cô vào xem Taylor, thấy con đang ngủ nên bước lên tầng và gõ nhẹ cửa phòng Connor.
“Connor?”
Không thấy anh trả lời nên cô đưa tay định xoay nắm cửa thì nghe tiếng đàn ông trò chuyện trong phòng. Guerra và Connor đang bàn một vụ có liên quan đến việc giả mạo lừa tiền bảo hiểm.
“Được rồi, giờ tiến thêm bước nữa. Thuê nhà kế bên ở”, Connor nói, “Giả vờ là người hàng xóm mới gây ồn ào. Lấy lòng, làm anh ta tin tưởng. Trở thành bạn tốt nhất của anh ta... chết tiệt, dùng tất cả những gì có trong thủ thuật nghề nghiệp ấy. Nhưng nhớ đặt máy quay chỗ thuận tiện, lục soát thùng rác và theo dõi anh ta”.
“Còn các vấn đề cá nhân riêng tư thì sao?”
“Sẽ không sao nếu chúng ta...”
Cô không muốn nghe thêm nữa. Cô không muốn nghĩ đến việc sử dụng mánh lới là một phần công việc của Connor và đây cũng chính là cách anh dùng để bắt đầu mối quan hệ giữa họ.
Cô gõ cửa mạnh hơn, lắc tay nắm cửa trước khi đẩy vào, “Hi vọng tôi không làm phiền hai người”, cô nói nhỏ.
Guerra bước đến phía cô, “Chúng tôi xong việc rồi, bà Storm. Tôi đi ngay đây”.
Cô gật đầu và mỉm cười khi anh đi qua.
Connor vẫn giữ nguyên tư thế, ngồi im tại bàn, gương mặt đẹp trai có vẻ dè dặt, “Em thấy khá hơn rồi chứ?”
“Em xin lỗi”.
“Không sao đâu”, giọng nói trầm ấm của anh có vẻ dịu dàng.
“Em đã làm mọi người thất vọng”.
“Em đã trải qua nhiều chuyện, mọi người hiểu mà. Chúng ta sẽ hẹn gặp lại vào tuần tới. Sẽ tổ chức tiệc tối ở trang trại. Abby đã chọn giúp anh người lo việc nấu nướng. Anh vừa nói chuyện điện thoại với họ xong. Tất cả sắp xếp xong rồi. Em không phải lo việc gì đâu”.
“Trừ việc xuất hiện”, cô nói nhỏ, cảm thấy lo khi nhớ lại nỗi ngại ngùng mình đã trải qua. Dù Connor có nói gì đi chăng nữa thì cũng khó mà tin làm sao mọi người có thể hiểu và cảm thông cho cô... khi mà chính cô còn chẳng hiểu nổi mình.
Nụ cười của anh xua tan gánh nặng trong lòng cô. “Tất cả mọi người đều yêu quý em”, anh nói.
Cô nuốt nước bọt.
“Tuần tới ba của em, Terence, sẽ đến được. Có vẻ ông đang ở Colombia thẩm vấn mấy tên khủng bố hung hăng ở trong khu rừng nào đó. Nếu em hỏi anh về ba em thì để anh nói cho em biết là ông đang mong mỏi điều gì cho đến cuối đời. Abby từng mong con trai cô ấy, Ceasar, có thể làm ông vui lên phần nào, nhưng có vẻ ngay cả cậu bé cũng không làm ông nguôi ngoai đi được. Cô ấy nói ông vô cùng đau khổ từ ngày mất em.”
Anna thấy ngực mình tê buốt và đau nhói. Cứ như thể cô muốn khóc nhưng lại không thể khóc được, “Em... em không biết phải nói sao. Em không tưởng tượng được gặp lại ba thì em sẽ mang đến cho ông được gì. Chắc em chẳng biết an ủi ba bằng cách nào cả. Em... em không biết cách yêu thương...”
Anh cười lớn đáp lời, “Em yêu thương Taylor, phải không nào?”
“Nó là một đứa bé nên dễ dàng để yêu thương”.
“Vậy thì em đã có được một bài học hay để bắt đầu tình yêu thương rồi. Em cũng là đứa con gái bé bỏng trong lòng ba mình, như Taylor trong lòng em vậy. Thử nghĩ nếu Taylor bị bắt cóc thì em cũng sẽ lâm vào trường hợp như ba em”.
“Đừng! Làm ơn hãy nói về chuyện gì khác ngoài gia đình em có được không?”, cô hít một hơi thật sâu.
“Được thôi, chuyện gì nào?”
“Chuyện gì à? Ví dụ như khi em đang ở tầng dưới thì anh làm gì trên này chẳng hạn?”
“Sắp xếp tổ chức tiệc cho tuần tới. Suy nghĩ về chúng ta, về việc mình nên bắt đầu mọi thứ cùng nhau như thế nào. Anh nghĩ chúng ta nên tập trung vào việc giải quyết vấn đề chứ không nên cứ nhìn vào những vướng mắc. Vì thế anh đang tìm hiểu về bạn trai cũ của em rồi, D. Crawtord. Chắc em sẽ thấy vui khi biết anh ta đã tiến bộ lên rồi. Anh ta đã có vợ cùng một đứa con, có được việc làm. Vì vậy anh nghĩ từ nay em bớt đi được một cái đuôi rồi”.
Cố họng cô nghẹn lại, “Cảm ơn anh... vì đã làm điều đó, vì đã cho em biết”.
“Anh đang tìm kiếm một số chương trình đào tạo tại địa phương và thấy chương trình của Đại học Houston có vẻ hay. Em xem thử đi”.
Khi nhìn thấy trang web của Đại học Houston đang mở trên máy, cô sững người lại.
Anh dịch chuyển đôi chân dài, bắt chéo lại. Rồi ngồi dựa ra sau và nhìn trang web chứ không nhìn cô, cứ như thế anh thấy không thoải mái khi cô đứng đó vậy.
“Anh xin lỗi vì đã cư xử thô bạo với em lúc ở trong bếp. Chắc việc đó có ảnh hưởng xấu đến tâm trạng của em khi gặp gia đình”. Giọng anh hơi khô khan, mặt ửng lên. Anh không nhìn lên.
Cô ngắm nhìn đôi vai anh, dáng anh ngồi thẳng thớm có vẻ căng thẳng. Cô tự hỏi anh đang thật sự nghĩ gì.
“Em đoán là mình có sức chịu đựng kém”, cô nói hơi lớn.
Mấy khớp ngón tay đang cầm chuột máy tính của anh trắng nhợt, “Anh cho Taylor ăn rồi. Anh thấy lúc này con có vẻ không vui cho lắm”.
“Cảm ơn anh. Anh chăm con tốt mà”. Cô dừng lại một lát vì không biết nói gì thêm nữa, “Em thấy anh treo xích đu của con”.
“Có lẽ chúng ta sẽ để con bé chơi thử sau cũng được”.
“Anh thật tốt khi phải làm thật nhiều việc phiền toái vì con”, cô nói.
“Tốt à?”, anh lẩm bẩm, giọng anh đột nhiên đanh lại. Đôi mắt ánh lên, “Nó cũng là con anh - một sự thật mà hình như em lo lắng quá nên quên thì phải”.
“Không. Em... em không lo lắng gì đến mức quên đi điều đó. Không đâu mà. Em không có ý xúc phạm anh. Em chỉ đang muốn nói lời cảm ơn anh thôi”.
Không gian lặng im làm cô thấy lúng túng, hết lắng nghe tiếng kêu o o từ máy vi tính rồi lại đến tiếng không khí kêu ở lỗ thông gió trên trần nhà.
“Thế sao anh lại phải mất công ngồi tìm các chương trình đào tạo vậy?”, cô hỏi.
Anh nhìn cô, “Em định làm gì từ giờ cho đến cuối đời? Chạy trốn? Ẩn nấp? Dọn phòng khách sạn? Chăm sóc người già? Kiếm sống ngày nào hay ngày đó à?”
“Em nói là em muốn làm giáo viên mà. Nếu không có mục tiêu và lên kế hoạch thì chẳng bao giờ em làm được điều đó cả”.
“Đó chỉ là một giấc mơ ngớ ngẩn mà thôi”.
“Không hề ngớ ngẩn nếu chúng ta cùng nhau biến nó thành hiện thực”. Anh nói giọng nói trầm ấm, êm ái và tự nhiên, cứ như thể anh thật sự tin rằng họ có thể là một đôi sẽ sống bên nhau bình thường cho dù đám cưới có hơi vội vàng cùng với việc anh đang ép buộc cô ở đây.
“Lại đây và nhìn này”, anh nói, “Đại học Houston có lớp dạy trực tuyến trên mạng. Em không cần phải xa Taylor để đến lớp một học kì nào”.
“Đi học tốn tiền lắm. Em còn phải làm việc mà”.
“Anh sẵn lòng giúp em về việc đó mà”.
“Nhưng phải mất bốn năm mới lấy được bằng. Có nghĩa là...”
“Một tương lai có nhau. Sống như vợ chồng”.
“Trong bốn năm?”
“Hoặc lâu hơn. Nghe tệ lắm à?”, anh nhìn cô như thiêu đốt, “Anh sẽ làm việc chăm chỉ để Taylor có được một tuổi thơ ấm êm và hạnh phúc”.
Giống như tuổi thơ lúc cô có một người chị em song sinh cùng nắm tay nhau chơi đùa thật vui vẻ?
Anna hít một hơi, “Nhưng tại sao anh lại làm điều đó vì em?”
“Bởi vì, như anh đã nói với em rồi. Anh tin là giấc mơ của em rất quan trọng - không chỉ với riêng em mà còn cho cả Taylor và anh nữa. Nếu em sống không vui vẻ, phải làm những việc em không yêu thích thì làm sao em có thể là một bà mẹ hạnh phúc được. Nếu em chịu hi sinh thời gian học hành lấy bằng cấp, thì em sẽ là người truyền cảm hứng cho Taylor sau này đây. Con bé sẽ noi gương mẹ mà nỗ lực học hành. Anh muốn con có được điều đó và nhiều thứ khác nữa. Em cần phải sống độc lập và tự tin chứ không phải cứ lo lắng về những chuyện liên quan đến quá khứ. Em không thấy tự tin hơn nếu có được một nghề nghiệp mình thấy đáng tự hào sao?”
Những lý do của anh nghe vô cùng hợp lý.
“Anh muốn Taylor tự hào về em. Giờ nó còn bé nên yêu em vô điều kiện nhưng khi con lớn lên, tin anh đi, lúc đó em sẽ thấy mừng vì ít nhiều gì thì mình cũng đạt được những thành quả khiến con phải ngưỡng mộ”.
“Em không biết”.
“Muốn đi lên thì em phải luôn tiến về phía trước. Thế giới thì phức tạp”, anh nói, “Cơ hội có được một nghề nghiệp đàng hoàng đang trong tầm tay em thôi. Nếu mình vẫn làm vợ chồng thì em có gia đình và có anh. Taylor lại có cha. Anh luôn muốn mình sống cùng con mà. Em sẽ có tất cả Anna à, hãy cho mình cơ hội em à”.
Có thể sao? Còn tình yêu giữa họ thì sao? Sao anh ấy chẳng nói gì liên quan đến tình yêu cả. Cô cảm thấy nghẹn ngào, từng hơi thở trở nên nặng nề. Cô có muốn có được tình yêu của anh ấy không nhỉ?
Hai tay ôm lấy miệng, cô bước đến bên cửa sổ. Cô miết các ngón tay lên cửa sổ và nhìn ra đường. Sau lưng mình cô nghe tiếng anh kéo ghế ngồi dậy.
“Em sẽ không còn phải thui thủi một mình nữa”, anh khẽ nói. Sải bước đến gần cô, anh đưa tay nắm lấy vai cô và ôm lấy cô từ phía sau.
Tim cô đập mạnh. Cô hít một hơi thật sâu, nhưng cũng không lấy lại bình tĩnh được. Hông cô chạm vào người anh khiến cô run bắn cả lên.
“Em đang làm mọi việc khó khăn lên. Tại sao vậy? Sao không để anh được có cơ hội giải quyết một ít khó khăn cho em? Giúp em biến những giấc mơ không tưởng trở thành hiện thực? Biết đâu một ngày nào đó mình lại có thể đem đến hạnh phúc cho nhau”.
Những lời anh nói khiến cô lại liên tưởng đến cảnh họ cùng nhau vui đùa với Taylor trên chiếc xích đu ở sân sau vào những buổi tối mùa hè ấm áp. Cô quay người lại, mái tóc vàng óng của anh sáng lên trong ánh nắng. Cô chẳng muốn gì hơn là lùa tay mình vào làn tóc ấy.
Cô hít thở ngắt quãng. Cơ thể run rẩy khi tay anh đang nắm lấy hai cánh tay cô, khi cô cảm nhận làn hơi nóng toát ra từ cơ thể cường tráng của anh.
“Em không quên là anh đã ép buộc em đến đây”, cô nói nhỏ và đẩy anh ra.
Gương mặt anh đanh lại khi rời cô ra, “Em cần có người đẩy mình đi cho đúng đường mà. Chúng ta có một đứa con gái với nhau. Anh sẽ làm tất cả mọi điều để thuyết phục em làm điều tốt nhất cho chính mình và cho cả Taylor, em phải thay đổi thôi”.
“Trước khi gặp anh mẹ con em có sao đâu”, cô vừa nói vừa đi ra cửa.
“Khỉ thật”, anh đưa tay hất tóc mái ra sau, “Em đúng là như Leo nói - Chó săn chim rất khó đào tạo”.
Cô đã đặt tay vào tay nắm định kéo cửa đi ra, nhưng dừng lại và xoay người nhìn thẳng vào đôi mắt đang rất giận dữ của anh, “Chó săn chim?”
“Xin lỗi. Đó là từ chuyên dành cho săn bắn. Leo và anh sử dụng chó săn chim khi bọn anh đi săn ở trang trại. Leo dùng vòng chích điện đeo cổ cho chó. Anh ra lệnh và nếu chúng không làm theo mệnh lệnh thì anh ấy sẽ chích điện chúng”.
“Thật dã man!”.
Khi cô lùi lại một bước thì anh tiến đến dồn cô vào chân tường gần cửa.
“Nhưng hiệu quả. Hầu hết đều biết nghe lời sau lần đó. Nhưng cũng có một số con thì cần nếm đau thương mấy lần mới thuần được”. Cái nhìn của anh lướt trên người cô.
“Em không nghĩ mình thích sự so sánh đó”.
“Nghe này, anh không hiểu được em nữa, nhưng anh tin rằng chúng ta nên duy trì cuộc hôn nhân của mình vì Taylor”.
“Trong mười tám tháng trời em không còn dám tin vào cảm giác của mình dành cho anh nữa. Thật khó để quên đi những gì đã qua”.
“Hãy tin anh, anh cũng nghĩ mình là thằng ngốc trước em mà. Sao cả hai ta không cùng để mọi việc trôi vào quá khứ đi em?”
Anh đang đứng thật gần, gần bên cô quá làm cô thấy chếch choáng như đang chìm dần vào cát lún vậy. Điều gì sẽ xảy ra nếu cô đồng ý?
Điều gì sẽ xảy ra nếu cô lại bắt đầu hi vọng và tin tưởng rằng anh sẽ luôn luôn ở bên cạnh mình cho dù có chuyện gì xảy ra?
“Tại sao em lại cưới anh, Anna?”
“Em... em...”
“Tại sao?”
Khi anh nhìn cô đăm đắm, cô thấy vô vàn cảm xúc mâu thuẫn cào xé tâm can mình. Hi vọng. Sợ hãi. Nghi ngờ. Và cảm giác điều gì đó thật sáng sủa, vững vàng và mới mẻ.
“Có lẽ em đã cố gắng lắm thì mới làm được việc đó”, anh nói.
Trong một lúc, cô thấy như mình bị thôi miên bởi đôi mắt xanh nồng nhiệt của anh.
“Thật tệ là em nhận ra anh đã dối em”, cô nói.
“Có bao giờ em nghĩ điều đó có phải là nguyên nhân thật sự làm em lo lắng không? Rằng em vẫn sẽ chạy trốn cho dù anh không dối em điều gì? Anh nói gần đúng rồi phải không?”
“Không... không!”
“Những kẻ bắt cóc làm em sợ hãi đến nỗi lúc nào chúng cũng ám ảnh em. Chúng bắt em khi em còn nhỏ. Nhưng rồi em đã trốn thoát được. Em đã tự sống một mình. Riêng việc sống sót đã là quá đủ đối với em trong nhiều năm trời. Cho đến khi em gặp anh, có Taylor. Giờ em phải cần hơn thế nữa”.
Cô nhớ lại cảnh mình chạy trốn trong rừng, khóc trong đêm tối mà chẳng có ai đến cứu. Thậm chí những người thân mà cô tin yêu cũng chẳng đến, những người mà cô thương yêu và tin rằng sẽ ở bên mình mãi mãi.
“Anh không biết được cảm giác mình yếu đuối, nhỏ bé và sợ hãi nó ra sao đâu... và cô độc nữa. Anh lúc nào cũng mạnh mẽ đầy quyền lực mà”.
“Lúc còn nhỏ anh đã mất cả cha lẫn mẹ. Khi đó anh chẳng có lấy một người bạn trên cõi đời này”.
“Anh có Leo”.
“Anh phải chứng kiến cảnh bao người chết ở Afghanixtan. Anh đã từng ôm Linda trong vòng tay mình và cầu nguyện cô ấy được sống nhưng lại nhìn thấy cô chết đi trong vòng tay mình”.
“Nhưng lúc đó anh đã bên cạnh cô ấy. Anh đã là người hùng ở Afghanixtan, phá tung tù ngục và cứu sống biết bao trẻ em, em cá là như vậy. Còn em, không ai đến giúp em cả, anh có hiểu không? Em đã mong mỏi điều đó, nhưng rồi phải một mình vượt qua tất cả để tồn tại!”
“Họ đã cố gắng tìm em”.
“Nhưng đã thất bại”.
“Anh đã tìm ra em, Anna à. Có lẽ đã đến lúc em không nên sợ hãi khi có được tình yêu thương nữa”.
Giọng nói ngọt ngào dịu dàng của anh làm cô mềm lòng và khơi dậy ít nhiều ham muốn theo bản năng. Nhưng cô kìm lòng lại, “Anh không thể bảo em làm gì hay nên cảm thấy gì! Nếu em cho phép mình tin anh lần nữa, cho phép mình yêu anh, rồi anh rời bỏ em mà đi thì lúc đó em sẽ ra sao?”
“Sẽ không có điều đó xảy ra đâu”.
“Sao anh biết được,” cô nói, “Chuyện gì cũng có thể xảy ra cả”.
“Đúng! Không ai trong chúng ta dám đảm bảo điều đó. Vì thế chúng ta phải biết nắm lấy co hội tốt đến với mình. Anh nghĩ nếu ta cùng cố gắng thì mình có thể hạnh phúc bên nhau, Anna. Và điều đó là tốt cho Taylor, trẻ con sẽ phát triển tốt nếu được yêu thương chăm sóc đầy đủ. Anh nghĩ em cũng biết điều này và đó chính là điều em nên lo sợ. Nhưng nếu em không chịu thử thì xem như chúng ta đã thất bại ngay từ đầu”.
“Thì xem như ta đã thất bại đi”, cô nói, “Bởi vì em không muốn có anh lẫn cuộc hôn nhân này - Em đã nói với anh nhiều lần rồi”.