Chương 3-3. Anh Mơ Thấy Mình Ôm Em, Làm Với Em (3)

Nghiêm Sâm Uất nằm ngửa, tay phải ôm chặt Tưởng Nhung, Tưởng Nhung nằm ở trên người hắn, cho nên khi Tưởng Nhung mở mắt ra, liền nhìn thấy khuôn mặt phóng to của Nghiêm Sâm Uất, sợ đến mức suýt thì hồn phi phách tán.

Anh vội vàng đứng dậy, nhưng Nghiêm Sâm Uất đã nắm cổ tay anh lại: "... Đừng chạy ... Tiếp tục..."

Tưởng Nhung: "..."

Tư thế này quá ái muội, ngay cả là anh em ruột cũng không bình thường. Anh bị ép vào vòng tay của Nghiêm Sâm Uất, có thể nghe cả tiếng tim hắn đập, âm thanh nối tiếp nhau, đều đặn và mạnh mẽ.

Người anh đầm đìa mồ hôi, không biết phải làm thế nào để thoát ra, thân dưới của Nghiêm Sâm Uất đột nhiên dựng đứng lên, đôi mắt của Tưởng Nhung kinh hãi mở to, vừa rồi là cái gì?

Anh rõ ràng cảm thấy mình bị thứ gì đó đâm trúng, cách một lớp qυầи ɭóŧ đâm vào hoa huyệt của anh.

Ngoại trừ chính mình chạm vào khi tắm, chưa từng có ai khác chạm vào nơi đó, mặc dù cách một lớp vải, cảm giác kỳ lạ này vẫn rõ ràng khiến người ta khó chịu, ngứa ngứa, cứ như một con kiến

nhỏ đang gặm nhấm.

Tưởng Nhung thật sự sắp khóc, anh ngẩng đầu muốn hỏi Nghiêm Sâm Uất tại sao lại làm như vậy, nhưng phát hiện đối phương còn không mở mắt, anh ta này vẫn còn đang ngủ sao?

Tưởng Nhung còn không kịp suy nghĩ, Nghiêm Sâm Uất lại bắt đầu di chuyển, cánh tay nắm chặt Tưởng Nhung, hạ thân tiếp tục tiến tới, mỗi lần đều chạm vào nơi riêng tư của Tưởng Nhung, nơi đó nhanh chóng nóng lên, giống như sắp bốc cháy.

Điều đáng sợ hơn là Tưởng Nhung nhận được huyệt khẩu chưa bao giờ được mở ra, đang chảy nước, từ từ thấm ra qυầи ɭóŧ, vải bông dính vào môi hoa, ẩm ướt vô cùng khó chịu.

Anh cắn môi, kẹp chặt hai chân lại nhưng vẫn không thoát khỏi sự va chạm của Nghiêm Sâm Uất, anh cũng không dám đánh thức hắn vì sợ gặp phải tình huống càng xấu hổ hơn. Vì vậy, anh chỉ có thể che miệng, nghiến răng chịu đựng, không biết qua bao lâu nữa, cuối cùng Nghiêm Sâm Uất cũng ngừng động đậy.

Cả người Tưởng Nhung nhũn ra, khó khăn vặn vẹo eo, cảm thấy phía dưới tê dại.

Mà người khởi xướng lại thỏa mãn ậm ừ, ôm chặt Tưởng Nhung, hận không thể khảm anh vào người.

Hô hấp của Tưởng Nhung có chút khó khăn, anh không dám cử động, sợ Nghiêm Sâm Uất lại có hành vi kỳ quái, chỉ đành ngoan ngoãn duy trì tư thế không thoải mái này.

Anh lắng nghe nhịp tim của Nghiêm Sâm Uất, cảm thụ l*иg ngực nóng bỏng của hắn, đột nhiên cảm thấy như một giấc mơ, như một thế giới xa xăm, từ lúc gặp gỡ Nghiêm Sâm Uất đến nay, mọi thứ đều thật viển vông.

—------

Khi Nghiêm Sâm Uất tỉnh dậy, Tưởng Nhung đang ngồi bên cửa sổ nhìn phong cảnh.

Hắn lẳng lặng ngồi dậy, dựa vào cái gối lông ngỗng mềm mại, ánh mắt lướt qua bộ đồ ngủ lộ ra cẳng chân của Tưởng Nhung, dưới ánh mặt trời như đang phát ra ánh trắng, sạch sẽ, không có bất kỳ dấu vết nào.

Trên đó cũng không có vết bầm tím do Nghiêm Sâm Uất để lại, quả nhiên Tưởng Nhung sẽ không nằm lên trên người hắn, phóng đãng cởϊ qυầи ra cho hắn thao.

Hoá ra chỉ là một giấc mơ.

Nghiêm Sâm Uất buồn rầu xoa huyệt thái dương, thầm nghĩ giấc mơ đó cũng quá thật, thật đến nỗi côn ŧᏂịŧ của hắn vẫn còn mềm nhũn.

Hắn đứa tay sờ sờ trong chăn, may mà vẫn còn qυầи ɭóŧ, dươиɠ ѵậŧ vẫn ngoan ngoan ở trong quần, đợi đã ...!

Đồng tử Nghiêm Sâm Uất hơi co lại, hắn vén góc chăn bông lên, chỉ thấy bên trong qυầи ɭóŧ có dấu vết tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Nghiêm Sâm Uất: "..." Không phải mình đã làm gì Tưởng Nhung rồi đấy chứ?

Sau đó hắn lại nghĩ, nếu thật sự xảy ra chuyện, Tưởng Nhung đã chuồn mất từ lâu, sẽ không thành thật ở lại đây.

Có câu nói người thiếu kiên nhẫn không thể ăn đậu phụ, tuy rằng Nghiêm Sâm Uất biết mình có du͙© vọиɠ với Tưởng Nhung, nhưng muốn có được đối phương thì còn phải tốn chút tâm tư, nếu không sẽ dọa người ta chạy mất.

Nghiêm Sâm Uất nghĩ cách bắt láy con mồi, bèn tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ đi tới trước mặt Tưởng Nhung, vỗ vỗ bờ vai của anh: "Em đang nhìn cái gì vậy?"

Tưởng Nhung kinh hãi quay lại, ánh mắt chạm vào khuôn ngực săn chắc của Nghiêm Sâm Uất, cảnh tượng lúc sáng lại hiện ra trong đầu anh, anh đỏ mặt quay đi, lắp bắp : "Không ... không có gì, chỉ là đang nghĩ ... khi nào anh mới dậy? "

Nghiêm Sâm Uất nhìn đồng hồ trên tường: "Đã 10 giờ rồi, sao em không gọi anh dậy?"

"Nhìn thấy anh đang ngủ say, nên không muốn đánh thức anh." Nghiêm Sâm Uất nhẹ nhàng nắm lấy tay anh, hỏi: "Còn em, em ngủ có ngon không?"

" Rất... Rất ngon."

Tưởng Nhung không muốn tiếp tục nói về chủ đề này, liền nói nhỏ: "Tôi đói rồi, chúng ta đi ăn sáng được không?"