Chương 4-1. Mặt Khác Của Anh Trai Ôn Nhu

Bọn họ dùng bữa sáng tại một cửa hàng nổi tiếng ở quảng trường trung tâm thành phố.

Tưởng Nhung nhấp một ngụm sữa đậu nành, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ.

Ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, quảng trường nhộn nhịp, người lớn ôm trẻ em, những chàng trai nắm tay những cô gái, đông đúc vô cùng, trên cây cầu gỗ bắc qua hồ nước cách đó không xa lại càng đông người, mọi người đang đợi đài phun nước chỉ mở ra vào các ngày lễ.

Tưởng Nhung liếʍ sữa đậu nành trên môi, hướng về phía đó hỏi: "Tại sao mọi người đều tụ tập trên cầu thế?"

Nghiêm Sâm Uất nhìn xuống đồng hồ đeo tay: "Khoảng 12 phút nữa sẽ bắt đầu biểu diễn đài phun nước."

Hai mắt Tưởng Nhung sáng lên: "Tôi đi xem có được không?!" Nghiêm Sâm Uất không biết cái này có gì hay ho, nhưng vì đây là yêu cầu của Tưởng Nhung, hắn cũng không nỡ từ chối.

Tưởng Nhung hưng phấn muốn chen vào trong đám người, nhưng lại bị Nghiêm Sâm Uất kéo đi: "Không được, em sẽ bị ép thành một tờ giấy mất."

Anh trực tiếp thuê một chiếc thuyền tham quan, đưa Tưởng Nhung ngồi ở đầu thuyền, chậm rãi đi về phía trung tâm hồ, là vị trí ngắm cảnh tốt nhất, chỉ cách đài phun nước khoảng 10 mét.

Tưởng Nhung hạ thấp người cao hứng muốn dùng tay chèo, Nghiêm Sâm Uất vội vàng nắm lấy cổ của anh kéo lại: "Cẩn thận kẻo ngã."

Tưởng Nhung bật cười, đang định nói đừng lo lắng thì anh đã nghe thấy tiếng nhạc du dương vang lên, "phụt" một tiếng, màn nước khổng lồ phun ra, hình dạng không ngừng thay đổi theo điệu nhạc, đẹp đẽ vô cùng.

Thậm chí còn có cầu vồng xuất hiện bên cạnh làn sương nước, Tưởng Nhung yên lặng quan sát, đôi môi trong veo phản chiếu một tia sáng rực rỡ.

Đẹp như một bức tranh.

Nghiêm Sâm Uất lấy điện thoại di động ra, lặng lẽ chụp ảnh Tưởng Nhung, một cơn gió thoảng qua, chiếc thuyền tham quan khẽ lắc lư trên mặt nước, mái tóc rũ trên trán của Tưởng Nhung cũng bay bay.

... Thật sự muốn làʍ t̠ìиɦ với cậu ta.

Yết hầu của Nghiêm Sâm Uất khẽ động, nếu lúc này chỉ có hai người bọn họ, hắn nhất định sẽ ôm Tưởng Nhung vào lòng, xé rách quần của anh rồi đâm cự vật của hắn vào, Tưởng Nhung sẽ bị hắn làm đến run rẩy, sẽ vặn eo để làm côn ŧᏂịŧ của mình sâu hơn.

Chỉ tưởng tượng ra cảnh đó thôi cũng khiến Nghiêm Sâm Uất cảm thấy côn ŧᏂịŧ của mình sắp nổ tung.

Ngay lúc đó, hắn hận không thể lập tức nhốt người kia trong phòng, cho ăn cho uống, để cho hắn làʍ t̠ìиɦ chán rồi mới thả ra, bây giờ chỉ có thể nhìn mà không thể ăn, đối với hắn quả là một loại cực hình dã man.

"Anh, anh đang chụp em à?"

Tưởng Nhung đột nhiên quay mặt lại, mỉm cười với Nghiêm Sâm Uất — đây là lần đầu tiên anh gọi Nghiêm Sâm Uất là "anh".

Nghiêm Sâm Uất sửng sốt một hồi, đồng tử hơi co lại, suy nghĩ liền bị tiếng "anh" làm cho đứt quãng.

Thấy hắn không lên tiếng, Tưởng Nhung lại hỏi: "Có phải anh muốn gửi ảnh cho Lam Hải Linh không?"

Tất nhiên Nghiêm Sâm Uất sẽ không gửi cho bà ta, nhưng đó là một lý do chính đáng, hắn nhẹ nhàng thở ra. "Ừm, đúng như em nghĩ, dì Lam rất muốn gặp em, dù chỉ là nhìn qua một bức ảnh, bà ấy cũng sẽ rất vui vẻ.”

Tưởng Nhung vẫn cười: "Vậy thì anh chụp đẹp một chút, để bà ấy biết rằng hiện tại em đang sống rất tốt."

Nghiêm Sâm Uất gật đầu đồng ý: "Được."

Tưởng Nhung xoay người tiếp tục nhìn về phía đài phun nước, Nhiêm Sâm Uất vẫn cầm điện thoại, vẻ mặt lạnh lùng, thả một tay xuống tự nhéo đùi mình, trong lòng thầm nghĩ: "Khôngđược cứng, phải từ từ".

Dù sao hắn cũng có thời gian và sự kiên nhẫn, sớm muộn gì hắn cũng thành công.

Sau khi xem chương trình đài phun nước, Nghiêm Sâm Uất đưa Tưởng Nhung đến trung tâm thương mại lớn nhất thành phố, vốn dĩ hắn muốn mua cho anh vài bộ quần áo mới, nhưng Tưởng Nhung từ chối: "Em là học sinh nghèo, nếu mặc quần áo hàng hiệu sẽ bị bạn học báo cáo, tới lúc đó sẽ không thể nhận được học bổng nữa."

Nghiêm Sâm Uất từ lâu đã biết anh là một đứa trẻ tự trọng nên cũng không ép buộc, nói thật thì Tưởng Nhung có thể dựa vào Lam Hải Linh để có được điều kiện sống tốt hơn, nhưng anh không làm vậy, Nghiêm Sâm Uất rất coi trọng điều này, hắn rất thích bộ dáng ngoài mềm trong cứng của Tưởng Nhung.

"Vậy thì em có muốn mua gì không?"

Tưởng Nhung nhẹ nhàng lắc đầu: "Không, ở với anh như thế này là tốt rồi."

Nghiêm Sâm Uất giật mình, trái tim đập thình thích, sau đó liền nghe thấy Tưởng Nhung thở dài: "Haizz, hẳn là anh thấy em rất đáng thương.”

"Cái gì?"