Chương 3-2. Anh Mơ Thấy Mình Ôm Em, Làm Với Em (2)

Ánh mắt của Nghiêm Sâm Uất di chuyển từ vai Tưởng Nhung đến sau eo, nơi có hai lúm đồng tiền xinh xắn, xuống chút nữa là cặp mông đầy đặn mà chiếc quần bó sát bằng vải bông không thể che giấu, rãnh mông như ẩn như hiện.

Nhịp tim của hắn dần tăng tốc, tay vô thức dùng sức, Tưởng Nhung run lên một cách đáng thương: "Nhẹ một chút..."

Cùng lúc đó, tiểu huynh đệ trong đũng quần của Nghiêm Sâm Uất cũng đang run rẩy, côn ŧᏂịŧ nhanh chóng cương cứng đẩy lớp vải ra tạo thành một chiếc lều nhỏ.

Sau khi nhận ra, hơi thở của hắn như sắp ngừng trệ: Sao mình lại sinh ra phản ứng sinh lý khi nhìn phần lưng bầm tím của một thằng nhóc chứ!

Nghiêm Sâm Uất nhanh như chớp buông tay: "Em đi tắm trước, lát nữa anh cho em uống thuốc."

Hắn nói xong liền nhấc chân bước ra ngoài.

Tưởng Nhung thất thần nhìn bóng lưng của hắn, cứ cảm thấy giọng nói của Nghiêm Sâm Uất có chút khàn khàn, chẳng lẽ là bị cảm sao?

——

Nửa giờ sau, Tưởng Nhung mặc bộ đồ ngủ do Nghiêm Sâm Uất chuẩn bị đi ra từ phòng tắm, bởi vì vừa mới tắm xong, mặt và cổ của anh vẫn hơi đỏ, ngay cả ngón tay cũng ửng hồng.

Nghiêm Sâm Uất liếc nhìn mái tóc đang ướt đẫm của anh, những giọt nước chảy dọc theo đuôi tóc, nhỏ ài giọt lên vai.

"Đứng yên đó, anh đi lấy máy sấy tóc cho em."

Tưởng Nhung: "Được, làm phiền anh rồi."

Động tác của Nghiêm Sâm Uất rất nhẹ nhàng, làn gió nóng bỏng cùng đầu ngón tay lướt qua da đầu khiến cảm giác như tê dại, Tưởng Nhung nhắm mắt hưởng thụ, điều này khiến anh nhớ lại lúc Lam Hải Linh gội đầu cho anh khi còn bé, cũng rất nhẹ nhàng thoải mái.

Anh thầm ước tóc mình sẽ lâu khô một chút.

Nhưng sự hạnh phúc ấy cũng mau chóng kết thúc. Nghiêm Sâm Uất xoa xoa mái tóc bị gió thổi loạn xạ, phát hiện Tưởng Nhung thật sự rất đẹp, quả là hoa hồng thuần tự nhiên được nuôi dưỡng trong môi trường nghèo khổ.

“Được rồi, bây giờ cởϊ qυầи áo ra, anh bôi thuốc cho em.” Nghiêm Sâm Uất nhẹ nhàng ra lệnh.

Tưởng Dung cởi bỏ bộ đồ ngủ, ngồi xuống ghế sô pha màu trắng, quay lưng về phía hắn.

Nghiêm Sâm Uất mở chai thuốc trị thương ra, đổ vào lòng bàn tay rồi xoa nhẹ lên vùng bị bầm tím, chất lỏng lạnh lẽo nhanh chóng bị làm nóng, Tưởng Nhung thoải mái thở một hơi.

Nghiêm Sâm Uất nặn một hồi, hạ thâm hơi giương lên, lúng túng ho khan một tiếng: "Không đau sao?"

"Ừm, xương cốt tôi cứng lắm."

Tưởng Nhung thổi thổi lọn tóc rũ trên mắt, tự đắc nói: "Ba nói đánh tôi còn làm ông đau."

“Thật sao?” Nhiêm Sâm Uất cố ý dùng sức: “Em không cảm giác được sao?”

"Ai……"

Tưởng Nhung cố gắng đưa ngực về phía trước, nhưng bàn tay sau lưng không chịu tha cho anh, đành phải quay đầu xin tha: "Đau quá, anh đừng ấn như vậy."

Nghiêm Sâm Uất nhìn chằm chằm vào mắt anh, đột nhiên nảy sinh một sự xúc động.

Nếu làm như vậy, Tưởng Nhung có lẽ sẽ sợ hãi bỏ đi. Nghiêm Sâm Uất cảm thấy tiếc nuối, thật đáng tiếc, bây giờ không phải lúc.

"Không đùa với em nữa, nằm đi, còn phải thoa vài chỗ nữa."

Tưởng Nhung liền nằm lên ghế sô pha, nhìn chằm chằm cảnh đêm ngoài cửa sổ.

Thời điểm này của hôm qua anh đang bị người ba say xỉn của mình đánh, tất cả những gì anh có thể nhìn thấy chỉ là chiếc ghế sofa bẩn thỉu, mà bây giờ anh lại đang ở trong một khách sạn xa hoa, còn có một anh trai ôn nhu thoa thuốc giúp anh.

Giá như anh có thể vĩnh viễn sống ở một nơi tốt như vậy, Tưởng Nhung chua xót nghĩ. Nhưng anh vẫn không thể từ bỏ lòng tự trọng của mình mà đến ở với Lam Hải Linh.

Bôi thuốc xong, Nghiêm Sâm Uất chuẩn bị đi tắm, Tưởng Nhung lên giường trước, nằm ở trên giường xem điện thoại.

Chiếc giường vừa dài vừa rộng, rấy mềm mại khiến anh bắt đầu cảm thấy buồn ngủ.

Vì vậy, khi Nghiêm Sâm Uất đi ra từ phòng, Tưởng Nhung đã ngủ rồi. Nghiêm Sâm Uất tiến lại gần, môi Tưởng Nhung hơi hé mở, phát ra những tiếng hít thở nhè nhẹ.

Nhưng trên tay anh vẫn đang cầm chiếc điện thoại cũ, Nghiêm Sâm Uất vừa thấy đáng yêu vừa buồn cười: "Chơi điện thoại vui như vậy sao?"

Vừa nói, hắn vừa cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Tưởng Nhung, tùy ý để lên tủ đầu giường, sau đó chui vào chăn bông, nằm bên cạnh Tưởng Nhung.

“Ồ, mình cũng coi như Liễu Hạ Huệ của hiện đại nhỉ.” Nghiêm Sâm Uất không khỏi tự khen mình.

Không ngờ, một đêm trôi qua, tư thế ngủ của hai người đã có những thay đổi kinh thiên động địa.