Hoa hồng ẩm ướt
Trần Hoà Tụng đã rất nhiều năm không có khóc như vậy.
Lúc Hạ Dữ ném con cóc lên giường, y cũng không hề khóc.
Thời điểm bị Hạ Dữ và đám đàn em của hắn tay đấm chân đá, y cũng không có khóc.
Bị Hạ Dữ nhốt trong phòng, bỏ lỡ cuộc thi quan trọng y cũng không khóc.
Nhưng khi mẹ ruột chính tay kéo quần áo y, che khuất vết sẹo kia, y bổng nhiên lớn tiếng khóc.
Đây chỉ là một hành động bình thường.
Để duy trì cuộc hôn nhân của mẹ mình, y cắn răng kiên trì mười năm, bất chấp thoả hiệp mọi thứ.
Thẳng đến trước lúc này, y còn đang nghĩ rằng, có thể là do video giám sát chưa đủ rõ ràng, mẹ y không nhìn thấy rõ những chuyện đã xảy ra với y.
Y vén quần áo lên, lấy hết can đảm để lộ vết sẹo xấu xí của mình nhưng mẹ y lại tự tay che giấu nó đi, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Trần Hoà Tụng gắt gao ôm chặt thầy giáo, khóc không thành tiếng.
Chúc Thanh Thần cũng ôm chặt lấy y, sờ sờ đầu y: “Không sao, không sao đâu, còn có thầy ở đây.”
Bà Trần không biết làm sao đứng ở bên cạnh, bàn tay lôi kéo quần áo vẫn còn dừng giữa không trung.
Một lát sau, di động Chúc Thanh Thần vang lên.
Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng buông y ra, Trần Hoà Tụng vẫn ôm chặt cậu không chịu buông tay.
Chúc Thanh Thần chỉ có thể dùng một bàn tay ôm bờ vai y, tay còn lại lấy di động ra, ấn nút nghe.
“Xin chào, tôi là Chúc Thanh Thần.”
“Tiểu Chúc đúng không?” bên kia đầu dây truyền đến một giọng đàn ông trung niên: “Tôi là Chu hiệu phó, chúng ta đã gặp nhau ở hội nghị nhậm chức giáo viên mới.”
“Ồ, Chu hiệu phó, ngài có việc gì sao?”
Chúc Thanh Thần liếc mắt nhìn ông Hạ một cái, ông Hạ ngồi trên sô pha, vẻ mặt không giấu được đắc ý.
Trước đó Chúc Thanh Thần đã biết Hạ gia có lui tới với Chu hiệu phó, Hạ Dữ có thể được nhận vào trường, là hắn đi cửa sau.
Đơn xin lưu ban của Trần Hoà Tụng cũng là do Chu hiệu phó ký tên, có thể thấy được ông ta cùng Hạ gia có quan hệ không tầm thường.
Chu hiệu phó lại hỏi: “Hiện tại cậu đang ở đồn cảnh sát đúng không?”
“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần lấy lại tinh thần, hít một hơi thật sâu, “Một học sinh trong lớp bị bắt nạt.”
“Chỉ có mình cậu ở đồn cảnh sát sao?”
“Một mình tôi, nhưng tôi đã thông báo cho thầy Cao và đoàn trưởng, bọn họ lập tức đến đây.”
“Việc này tôi cũng đã nghe nói rồi, đây chỉ là một cuộc ấu đả nhỏ giữa các học sinh, không cần thiết phải nháo đến đồn cảnh sát. Hiện tại tôi cũng đang qua trường học, cậu đem học sinh mang về đây, trường học chúng ta tự mình xử lý, truyền ra bên ngoài cũng không dễ nghe.”
Chúc Thanh Thần cau mày, đem di động lấy ra xa, bịt tay Trần Hoà Tụng, sau đó trịnh trọng tuyên bố: “Phó hiệu trưởng Chu, đây không phải là vụ ấu đả tầm thường.”
Cậu nghiêm mặt nói: “Học sinh của tôi bị năm sáu học sinh khác vây đánh, dùng nắm đấm, dùng chân đá. Trên người trên lưng toàn là vết bầm tím, còn có vết bỏng do tàn thuốc để lại.”
“Đây không phải ấu đả, đây là bạo lực học đường!”
Đùa gì thế, làm sao cậu có thể mang Trần Hoà Tụng trở về?
Nếu thật sự rời khỏi đồn cảnh sát, bọn họ hai cái người không quyền không thế còn không phải bị ăn đến gắt gao sao?
Trước khi sự tình còn chưa được giải quyết, Chúc Thanh Thần sẽ không đưa Trần Hoà Tụng rời khỏi đồn cảnh sát.
“Cậu nhóc này, như thế nào dầu muối đều không ăn?” Chu hiệu phó có điểm nôn nóng, “Loại chuyện này truyền ra ngoài có gì dễ nghe? Hơn nữa, Hạ gia là cái gia tộc như thế nào cậu cũng không biết a?”
“Tôi không biết. Chú hiệu phó, xin hỏi Hạ gia là gia tộc như thế nào? Có thể qua mặt cảnh sát cùng pháp luật sao?”
Loại chuyện này chỉ có thể nói riêng, nhưng Chu hiệu phó không nghĩ tới Chúc Thanh Thần còn dám lớn tiếng chất vấn ông như vậy, khuôn mặt già nua bên kia điện thoại đều đỏ bừng.
Chu hiệu phó cắn răng, thấp giọng nói: “Cậu tốt nhất nên nghĩ cho kỹ.”
“Ngài mới cần suy nghĩ rõ ràng.” Chúc Thanh Thần nghiêm túc nói tiếp, “Học sinh bị bắt nạt, nhà trường nghiêm túc xử lý, đem kẻ bắt nạt ghi tội, khai trừ, truyền ra bên ngoài cũng không khó nghe đâu. Nhưng nếu học sinh bị bắt nạt, trường học một sự nhịn chín sự lành, truyền ra bên ngoài mới không dễ nghe.”
“Học sinh của tôi hạng nhất cả năm, hạng nhất toàn thành phố, tương lai có khả năng đứng đầu kỳ thi tuyển sinh! Em ấy không làm sai cái gì, trường học không cần em ấy, còn có nhiều trường khác tranh nhau muốn cướp em ấy qua học. Loại chuyện này truyền ra ngoài, mới gọi là không dễ nghe.”
“Lúc trước ngài thật sự cùng tôi tham giai hội nghị nhậm chức của giáo viên mới sao? Ngài còn nhớ rõ chúng ta đã cùng nhau tuyên thệ không? Ngài còn nhớ rõ lời thề đó là gì sao?” “Di động của tôi đã ghi âm lại toàn bộ cuộc nói chuyện, nếu ngài cảm thấy tôi sai, tôi liền đem đoạn ghi âm phát lên mạng, để cộng đồng mạng phán xét…”
Sức chịu đựng của Chu hiệu phó kém đến mức bị Chúc Thanh Thần hỏi liên tục mấy câu, còn chưa hỏi xong, ông ta đã nhanh chóng cúp điện thoại.
Sau đó ông Hạ liền nhận được tin nhắn.
[Lão Hạ, chuyện này tôi không giúp ông được, ông tìm người khác đi.]
Bàn tay cầm di động của ông Hạ run nhè nhẹ.
Chúc Thanh Thần thu di động, quay đầu lại, Trần Hoà Tụng không nhịn được lo lắng nhìn cậu: “Thầy ơi, chỉ cần không cho em học lại là được, thầy không cần thiết…”
Vạn nhất thầy giáo bị mất việc thì phải làm sao?
“Sẽ không.”Chúc Thanh Thần nói, “Thầy đã ký hợp đồng.”
Chính bọn họ cũng hiểu, việc bọn họ yêu cầu Chúc Thanh Thần làm không phải chuyện có thể phơi bài, hận không thể che giấu cả đời, nơi nào còn dám đi chọc Chúc Thanh Thần?
Lỡ như chọc cho Chúc Thanh Thần nóng này, cậu đem toàn bộ sự tình kể ra, Chúc Thanh Thần một giáo viên trẻ, máu liều nhiều, không ai dám chắc rằng cậu sẽ không đem toàn bộ người đều khai ra.
Cái gì mà nghệ thuật hậu hắc học ở nơi làm việc, cái gì lãnh đạo nịnh hót, đúng chính là đúng sai chính là sai. Chúc Thanh Thần lười quản những chuyện quanh co lòng vòng đó.
Nhưng Trần Hoà Tụng vẫn lo lắng nhìn cậu.
Không bao lâu sau, đoàn trưởng cùng thầy Cao cũng tới.
Hai người ở khá xa, hôm nay vừa lúc về nhà một chuyến, vội vàng chạy đến, mồ hôi đầm đìa.
Thầy Cao hỏi: “Đứa trẻ đâu?”
Chúc Thanh Thần vội vàng giơ tay lên: “Ở chổ này!”
Thầy Cao xông lên trước, nhìn Chúc Thanh Thần và Trần Hoà Tụng, “Thế nào rồi? Có bị thương ở đâu không?”
Thầy Cao nhìn thoáng qua vết bầm tím trên người Trần Hoà Tụng: “Sao trên người đứa nhỏ nhà tôi toàn là vết bầm thế này? Có đau không?”
Đoàn trưởng đang ở bên kia nói chuyện với ba mẹ của kẻ bắt nạt: “Không được, chuyện này không thể thương lượng, huỷ bỏ việc lưu ban của Trần Hòa Tụng. Kẻ bắt nạt không thể không xin lỗi, bồi thường, ghi lại lỗi nặng, viết giấy cam đoan, tạm giam mấy ngày, giống nhau, tất cả đều không thể thiếu.”
Lập tức có phụ huynh kêu lên: “Con chúng tôi còn nhỏ như vậy, có giáo viên nào như các người sao?”
Thầy Cao sải bước tiến đến: “Con nhà các người còn nhỏ! Giải quyết riêng cũng được, để chúng tôi đem chúng tấu một trận liền được.”
Đoàn trưởng vội vàng kéo tay áo Thầy Cao, ra hiệu cho ông thu liễm một chút: “Đều là giáo viên, phải làm theo thủ tục.”
Thầy Cao xắn tay áo lên: “Chết tiệt, tôi sắp về hưu rồi, quản nhiều như vậy làm gì chứ!”
“Bình tĩnh, bình tĩnh.”
Bên kia, ông Hạ gẫn như đã đem thông tin liên hệ trong danh bạ tra qua một lượt, cũng tìm không thấy người giúp đỡ.
Ông ta cũng không thể không chấp nhận, đáp ứng hết thảy mọi yêu cầu của đối phương.
Ông ta cũng bắt đầu hối hận, nếu lúc trước không cho Trần Hoà tụng lưu ban, hiện tại liền không phiền toái như vậy.
*Đoàn trưởng: là hai chữ này nè 段长, mình không biết chức vụ này dịch ra là gì nữa. Để đại vậy á.
*Nghệ thuật hậu hắc học nơi làm việc: đại loại vậy nè
- Giỏi kiểm soát cấp dưới.
- Tận dụng tốt đồng nghiệp.
- Giỏi nịnh bợ cấp trên.
- Giỏi nắm bắt tương lai.
- Đừng quá lộ liễu
- Đừng quá thiếu kiên nhẫn.
- Đừng quá điên.
- Đừng quá tốt bụng.