Chương 76: Em không còn mẹ nữa

Hoa hồng ẩm ướt

Ông Hạ đi đến, liếc nhìn Trần Hoà Tụng từ trên xuống dưới, lên tiếng hỏi: “Đánh rất nghiêm trọng sao?”

Cảnh sát bên cạnh trả lời: “Rất nghiêm trọng, trên người rất nhiều chổ bầm tím, còn có…”

“Vậy nhanh đến bệnh viện đi. Tiền thuốc men tôi phụ trách.”

Ông Hạ nói đến hợp tình hợp lý, giống như giải quyết như vậy liền xong chuyện.

Ông ta quay đầu, hướng tài xế bên ngoài vẫy vẫy tay: “Lão Vương, tiến vào đem Hoà Tụng đến bệnh viện.”

Nói rồi thuần thục lấy danh thϊếp và điếu thuốc từ trong túi áo vest ra, đưa cho cảnh sát: “Hôm nay thật xin lỗi đã làm phiền mọi người. Một chút chuyện nhà, làm các vị chê cười rồi.”

Cảnh sát làm sao dám nhận, liên tục xua tay, lui về phía sau.

Ông Hạ muốn đưa Trần Hoà Tụng đi, Chúc Thanh Thần liền đứng lên, vươn tay ngăn lại: “Hạ tiên sinh, chuyện này vẫn chưa kết thúc. Chúng tôi không có ý định rời khỏi đồn cảnh sát.”

Ông Hạ cau mày, còn chưa kịp lên tiếng, bên ngoài liền vang lên âm thanh một vị phụ huynh mắng con mình.

“Ở trường không lo học hành, làm đủ thứ chuyện lộn xộn, khi dễ bạn học, còn nháo đến phải vào đồn cảnh sát!”

“Nhà chúng ta thật bị mày làm mất sạch mặt mũi!”

Là đám đàn em của Hạ Dữ.

Bất luận bọn họ buổi chiều có bao nhiêu hung hăng, ở trước mặt phụ huynh luôn là một bộ dáng cúi đầu.

Tuy nhiên, điều phụ huynh họ quan tâm cũng không phải Trần Hoà Tụng bị con mình bạo lực mà chính là—

Mất hết mặt mũi nhà mình.

Cùng chơi với Hạ Dữ, hoặc là trong nhà có tiền nhưng việc kinh doanh còn muốn nịnh bợ nhà họ Hạ, hoặc là trong nhà không có tiền, dựa vào việc lấy lòng Hạ Dữ, đi theo Hạ Dữ thoả mãn chi tiêu vượt mức của mình.

Ông Hạ quay đầu, cùng mấy phụ huynh trung niên đối mắt.

“Hạ tổng sao lại ở chổ này?”

“Vương tổng cũng đến đây.”

Căn phòng tiếp khách của đồn cảnh sát bổng nhiên biến thành tiệc xã giao.

Vài người thay phiên nhau hàn huyên, cuối cùng vẫn cần cảnh sát ra mặt, mới làm bọn họ an tĩnh lại.

Ông Hạ nhẹ nhàng bâng quơ mà đem chuyện này gạt bỏ, thay mặt Trần Hoà Tụng lên tiếng: “Bất quá chỉ là đứa nhỏ đùa giỡn, Hoà Tụng không coi là thật, không sao đâu.”

“Vậy thì tốt, vậy thì tốt.”

Mấy người đàn ongi trung niên mập mạp vây quanh Trần Hoà Tụng, hỏi han ân cần.

“Hoà Tụng thấy thế nào? Có nơi nào đau không?”

“Cần nhiều ít tiền thuốc men, cứ việc nói với các chú.”

Hạ Dữ liếc nhìn đám đàn em của mình, đoàn người bước đến, cà lơ cà phất khom lưng về phía Trần Hoà Tụng, kéo dài âm thanh:

“Thực xin lỗi, Hoà Tụng, là chúng tôi không tốt, cậu cũng đừng tức giận.”

Hạ Dữ cúi đầu, ở bên tai Trần Hoà Tụng nhẹ giọng: “Các chú ở nơi này đều là nhân vật lớn, cũng là chú của tôi. Anh à, anh lấy cái gì cũng tôi đấu? Còn muốn kiện tối sao? Đưa tôi vào tù? Anh nghĩ cũng hay đấy.”

Thấy thời cơ không sai biệt lắm, Trần Hoà Tụng siết chặt cặp sách của mình, bỗng nhiên nói: “Tôi không muốn học lại.”

Hạ Dữ lúc này mới hiểu ra, chỉ vào Trần Hoà Tụng lớn tiếng hét: “Ba, là anh ta cố ý, anh ta không muốn học lại, cố ý để tôi đánh anh ta, sau đó đi báo án.”

Chúc Thanh Thần đứng lên, đem Trần Hoà Tụng bảo vệ phía sau: “Xin hỏi bạn học Hạ Dữ, học sinh của tôi gây ra chuyện gì khiến cậu không thể không đánh em ấy?”

Hạ Dữ nói không nên lời: “Anh ta…”

Trần Hoà Tụng nhàn nhạt nói: “Hạ Dữ kêu em mua sữa bò, quầy bán quà vặt chỉ có vị táo đỏ, cậu ta không thích uống.”

Chúc Thanh Thần tiếp tục nhìn Hạ Dữ: “Chỉ vì một túi sữa bò, cậu liền ‘không thể không’ đánh em ấy?”

Lúc này đám học sinh khác cùng mở miệng hát đệm.

“Đúng vậy, là Trần Hoà Tụng cố ý.”

“Chúng tôi không biết ở đó có giám sát, chỉ có cậu ta biết.”

Chúc Thanh Thần hỏi: “Có camera thì các cậu mới sai đi, không có camera ghi hình liền không sai. Đây là đạo lý gì?”

Cậu nhìn về phía bà Trần: “Trước khi ký tên vào đơn xin học lại, ngài đã nói qua, nếu Trần Hoà Tụng bị ép phải học lại, đơn liền vô hiệu.”

Bà Trần sửng sốt: “A…tôi…”

Như vậy đi, đám người này chính là nói nhiều cũng không thông.

“Chuyện này còn chưa kết thúc, Hạ tiên sinh cũng không thể đại diện cho học sinh của tôi.”

Chúc Thanh Thần kéo tay Trần Hoà Tụng, đi đến chổ cảnh sát: “Ở đây đã đến đủ người, chúng tôi chính thức tố cáo kẻ bắt nạt cùng phụ huynh.”

“Thứ nhất, bọn họ nhất định phải thành khẩn xin lỗi, và đương nhiên phải bồi thường tiền thuốc men.”

“Thứ hai, học sinh của tôi – Trần Hoà Tụng, mấy hôm trước bị gia đình yêu cầu lưu ban, để bồi em trai em ấy học, cũng chính là kẻ bắt nạt - Hạ Dữ. Hiện tại tôi hoài nghi Trần Hoà Tụng bị ép học lại, không phải vì lý do thân thể có vấn đề. Chúng tôi yêu cầu gia đình hướng trường học huỷ bỏ đơn xin học lại, hy vọng các đồng chí cảnh sát có thể làm chứng và hỗ trợ chúng tôi."

“Thứ ba, học sinh của tôi Trần Hoà Tụng đã sống trong một gia đình bất công vặn vẹo như vậy trong một thời gian dài. Tôi sẽ nộp đơn để em Trần Hoà Tụng có thể sống trong khuôn viên trường học. Đồng dạng chúng tôi cũng hy vọng các đồng chí hỗ trợ.”

“Cuối cùng, chúng tôi sẽ không tha thứ cho kẻ bắt nạt. Các đồng chí cảnh sát cứ theo luật xử lý, chúng tôi hoàn toàn không phản đối."

“Thầy dám!” Hạ Dữ cuối cùng cũng hoảng sợ, “Chúc Thanh Thần, xé rách mặt đối với chúng ta đều không có chổ nào tốt, chẳng lẽ thầy không sợ…."

Đột nhiên bà Trần, người nảy giờ vẫn đang trầm mặt lao đến chổ Trần Hoà Tụng.

“Hoà Tụng, được rồi, tại sao con phải làm mọi chuyện ầm ĩ đến như vậy? Ba đều đã tức giận, chuyện này lan truyền sẽ rất khó nghe. Mẹ ký tên cho con được không? Không cần tố cáo Tiểu Dữ.”

Chúc Thanh Thần cau mày, càng thêm nắm chặt tay Trần Hoà Tụng, đem y gắt gao bảo hộ sau lưng mình.

Đã đến lúc này, bà Trần còn muốn Trần Hoà Tụng thoả hiệp.

Trần Hòa Tụng cụp mắt, đứng sau Chúc Thanh Thần, một tay nắm chặt vạt áo cậu, yên lặng mà đem đồng phục vén lên.

Thiếu niên thường xuyên thiếu dinh dưỡng, thân thể gầy trơ xương đến mức gần như có thể thấy cả xương sườn.

Trên cơ thể y không chỉ có vết bầm tím, mà còn---

Những vết sẹo do tàn thuốc lá đốt da thịt cháy xém, rất nhiều vết sẹo tạo thành dòng ba chữ nhỏ “Con tiểu tam”*

(Julyyy: chổ này tiếng trung là tiểu tam hài tử, dịch sang tiếng việt ba chữ nên mình đổi luôn.)

Ở ngõ nhỏ kia, Hạ Dữ chỉ hút một điếu thuốc nhưng dưới đất lại đầy tàn thuốc.

Đó là bởi vì Hạ Dữ đã dùng nhưng điếu thuốc đó khắc lên người y ba cái chữ.

Y nghĩ có thể là do camera giám sát quá xa, hình ảnh mơ hồ không quay lại được cảnh này rõ ràng.

Trần Hoà Tụng khẽ gọi một tiếng: “Mẹ…"

Bà Trần hít một hơi, quay đầu ý đồ hướng ông Hạ cầu xin: “Lão Hạ, bằng không để Tiểu Dữ xin lỗi đi?"

Nhưng ông Hạ vẫn đang vội gọi điện thoại, tìm người giải quyết chuyện này, không để ý đến bà ta.

“Alo, Lý tổng? Là tôi.”

“Alo? Chu hiệu phó, tôi là lão Hạ.”

Bà Trần mờ mịt nhìn quanh bốn phía, cuối cùng quay đầu lại, nâng đôi tay run rẫy, nắm lấy vạt áo mà Trần Hoà Tụng đang vén lên, muốn y bỏ nó xuống.

“Không sao đâu, đừng…đừng để cho người khác thấy liền không có việc gì.”

Toàn thân Trần Hoà Tụng run rẫy, đẩy bà Trần ra, ở trong lòng Chúc Thanh Thần khóc lớn thành tiếng: “Thầy ơi, em không còn mẹ nữa, không còn nữa…”

Chúc Thanh Thần gắt gao mà ôm lấy y, che ở trước người y, ngăn cách bọn họ: “Không sao, không sao, thầy ở chổ này, thầy sẽ giúp em.”

Julyyy: dạo này không có thời gian, nay lên cho mọi người một chương gây ức chế đây.