Chương 75: Uy hϊếp

Hoa hồng ẩm ướt

Chúc Thanh Thần che tai Trần Hoà Tụng, từ trong túi lấy ra hai viên kẹo sữa, đưa cho y một viên.

Chúc Thanh Thần nhẹ giọng hỏi: “Còn chưa ăn cơm đi? Ăn chút đồ lót bụng trước.”

“Vâng.” Trần Hoà Tụng gật gật đầu: “Cảm ơn thầy.”

Trong túi Chúc Thanh Thần chứa đầy các loại đồ ăn vặt, giống như túi thần kì của Doremon vậy, sau khi ăn xong một thứ cậu lại lấy ra thứ khác.

Từ đầu đến cuối, Hạ Dữ đều ngồi vừng vàng trên sô pha như thể chuyện này không quan hệ cùng hắn vậy.

Nhưng ở phòng bên cạnh, tiếng khóc cố kìm nén của bà Trần khiến người khác nghe mà phiền chán.

Hạ Dữ nghĩ nghĩ, đứng dậy đi đến ngồi xuống cạnh Trần Hoà Tụng.

Trần Hoà Tụng co rúm người một cách rõ ràng, viên cảnh sát bên cạnh muốn đem hắn kéo ra, chính là cái gì cũng không thể làm, hắn còn là trẻ vị thành niên, không thể động thủ.

Cảnh sát chỉ có thể di chuyển về phía này, nhìn chằm chằm Hạ Dữ.

Hạ Dữ bẻ khớp ngón tay, phát ra âm thanh “cụp cụp” mà Trần Hoà Tụng quen thuộc.

Trần Hoà Tụng biết, Hạ Dữ đây là không cao hứng, mỗi lần hắn thực hiện hành động này, y đều sẽ gặp tai ương.

Nhưng lúc này đã khác, bây giờ họ đang ở trong đồn cảnh sát. Y không thể nhút nhát lùi bước, càng không thể bỏ lỡ giữa chừng.

Y cùng Hạ Dữ đã xé rách mặt nhau, nếu lần này y không thành công trọ ở trường, ngày tháng sau này trôi qua sẽ càng thêm khó khăn.

Trần Hoà Tụng hít sâu một hơi, để chính mình bình tĩnh lại.

Giọng Hạ Dữ trầm thấp, giống như rắn độc đâm vào tai y.

“Anh à, kế hoạch của anh rất hoàn mỹ nhưng vô dụng thôi. Giờ anh còn cơ hội quỳ xuống cầu xin tôi tha cho anh.”

“Tối nay ba sẽ về, thêm chút nữa, ba sẽ phát hiện chúng ta đều không ở nhà. Nếu ba biết chuyện này, anh nói xem ông ta sẽ bảo vệ anh hay là bảo vệ con trai của mình?”

“Nhà chúng tôi có nhiều tiền, tôi luôn có thể tìm người gánh tội thay. Hơn nữa tôi cũng không làm gì cả, chỉ trượt tay đổ một túi sữa lên đầu anh.”

“Giám sát thì có ích lợi gì chứ? Giám sát cũng có thể hỏng hoặc bị xoá đi. Chỉ cần tôi muốn, tôi thậm chí có thể nói anh bắt nạt tôi.”

Hạ Dữ chưa kịp nói xong, Chúc Thanh Thần đã giơ tay đánh gãy: “Báo cáo đồng chí cảnh sát, chổ này có người uy hϊếp người bị hại. Nói nếu dùng tiền giải quyết, còn có thể phá hỏng đoạn băng giám sát! Kiến nghị mọi người lập tức sao lưu vài phần, tôi có usb, có thể cho tôi một phần không?!”

Hạ Dữ đột nhiên ngẩng phất đầu, không biết từ khi nào, cảnh sát đã đứng trước mặt hắn.

Chúc Thanh Thần hiên ngang lẫm liệt, cảnh sát gật đầu: “Tôi đều nghe được, tiếp thu kiến nghị của thầy Chúc.”

Hạ Dữ thẹn quá hoá giận, nhưng vẫn còn một tia lý trí, biết rằng chính mình không thể cùng cảnh sát tranh luận.

Hắn chỉ có thể quay đầu nhìn Chúc Thanh Thần, hạ giọng: “Thầy vừa tốt nghiệp, đến Bắc Thành không lâu, không rõ phân bố quyền lực Bắc Thành. Tôi kiến nghị thầy lập tức thông tri lãnh đạo, để nhà trường xử lý chuyện này.”

Chúc Thanh Thần nhìn hắn, không chút do dự, lại lần nữa nâng tay: “Báo cáo đồng chí cảnh sát, cậu ta uy hϊếp tôi. Nếu tôi xảy ra chuyện, thỉnh các đồng chí trước tiên điều tra Hạ gia.”

Cảnh sát gật đầu đồng ý: “Đã nghe thấy.”

“Thầy…” Hạ Dữ thấy cậu dầu muối không ăn, tức giận đùng đùng rời đi, trở lại vị trí ban đầu của mình, như cũ ngồi bắt chéo chân.

Chúc Thanh Thần vỗ nhẹ tay Trần Hoà Tụng: “Không sao đâu, đừng sợ.”

Chúc Thanh Thần lấy thêm hai cái bánh mì từ trong túi, đưa cho Trần Hoà Tụng một cái.

Không biết qua bao lâu, bà Trần được một cảnh sát đỡ ra khỏi phòng hội nghị.

Hai mắt bà ta đỏ hoe, ngậm chặt miệng, tận lực không để mình rơi nước mắt.

Nhìn thấy Trần Hoà Tụng, bà ta lập tức lao đến: “Tiểu Tụng, mẹ có lỗi với con, mẹ không biết…”

Biểu tình Trần Hoà Tụng dịu đi một chút, muốn đem bà ta nâng dậy, nhưng giây tiếp theo di động trên người bà vang lên.

Là tiếng chuông được đặc riêng.

Bà Trần nhanh chóng nhận cuộc gọi, một bên chỉnh sửa dung nhan, một bên thay đổi giọng điệu: “Tôi nghe, Lão Hạ?”

Giọng ông Hạ vang lên trong di động: “Sao không có ai ở nhà? Các người đang ở đâu? Về đến nhà một miếng cơm nóng, một ngụm canh đều không có, tôi cưới bà về có lợi ích gì?”

Bà Trần khôi phục giọng điệu: “Tôi kêu bảo mẫu chuẩn bị cho ông…”

“Trở về nhanh lên.”

“Có khả năng…” Bà Trần rụt rè nhìn về phía cảnh sát phía sau, “Có lẽ chúng tôi còn chưa về được. Chúng tôi hiện tại đang ở đồn cảnh sát…”

Ông Hạ lập tức bùng nổ: “Đồn cảnh sát? Các người đến đồn cảnh sát làm gì?”

“Có chuyện xảy ra giữa Tiểu Dữ và Hoà Tụng.” Bà Trần liếc nhìn Trần Hoà Tụng, “Tiểu Dữ và Hoà Tụng đánh nhau, có chút nghiêm trọng, liền…"

Trần Hoà Tụng dừng lại, cười nhạo một tiếng ngẩng đầu nhìn trần nhà.

Bà ta nói chuyện ấp a ấp úng, người bên cạnh nghe được nóng vội, cảnh sát hướng bà ta vươn tay, để bà ta đưa điện thoại vào trong tay chính mình.

“Xin chào, xin hỏi ngài là cha của Hạ Dữ cùng Trần Hoà Tụng sao? Hạ Dữ ở trường học tổ chức bắt nạt, bạo lực học đường bạn học. Hiện tại cậu ta đang ở đồn cảnh sát Nhất Trung Bắc Thành tiếp nhận điều tra, phiền toái ngài mau đến đây càng nhanh càng tốt.”

Lúc này ông Hạ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra, mắng chửi một câu rồi cúp máy.

Bà Trần nghe thấy âm thanh của ông ta, trong lòng sợ hãi, đem ánh mắt hy vọng hướng về phía Trần Hoà Tụng.

“Tiểu Tụng, con đừng truy cứu nữa, ba con sắp đến đây. Nếu ba con tức giận chúng ta sẽ không có ngày lành, mẹ phải giải thích với ba như thế nào?”

Áy náy của bà ta đến dễ dàng như vậy, đi cũng thực nhanh, y như một cơn gió.

So với con trai, sinh hoạt giàu sang đối với bà ta càng quan trọng hơn.

Mặc dù bà ta vừa nhìn thấy Trần Hoà Tụng bị bọn họ đánh đập như thế nào.

“Tiểu Dữ vẫn là một đứa trẻ, không quá hiểu chuyện, mẹ trở về nói với ba giáo dục nó là được rồi, không cần phải nháo đến đồn cảnh sát. Đi thôi, chúng ta trở về nhà, chúng ta đừng gây rắc rối cho cảnh sát nữa. Trước khi ba đến đây, chúng ta nhanh nhanh trở về nhà đi?”

Trần Hoà Tụng rũ mắt, cho bà Trần ảo giác y đang gật đầu.

Một tia hy vọng nhen nhóm trong lòng bà Trần.

Nhưng giây tiếp theo, Trần Hoà Tụng nhẹ giọng nói: “Không được.”

Chúc Thanh Thần nắm lấy tay, động viên y một chút.

Bà Trần thấy giảng hoà không thành, liền lập tức trở mặt: “Con như vậy, là đang bức tử mẹ sao?”

Trần Hoà Tụng ngữ khí bình đạm: “Không có, con cũng chỉ là muốn sống sót mà thôi.”

Bà Trần còn muốn khóc lốc la lối, bị cảnh sát khống chế.

Không biết qua bao lâu, một người đàn ông trung niên mặc vest từ bên ngoài tiến vào.

Bà Trần lập tức đứng dậy, dùng tay vuốt tóc làm ra điệu bộ đáng thương: “Lão Hạ..”

Người vừa bước vào liền cho bà Trần một ánh mắt hung tợn, bà ta sợ đến mức không dám nói tiếp.

Người đến, không ai khác chính là cha Hạ Dữ.