Chương 74: Băng ghi hình

Hoa hồng ẩm ướt

Thời điểm Chúc Thanh Thần nhận được cuộc gọi từ đồn cảnh sát đã là bảy giờ tối, cậu đang trong lớp xem tiết tự học buổi tối.

“Xin chào, xin hỏi ngài là Chúc Thanh Thần, thầy Chúc của Nhất Trung sao?”

“Ừ, đúng là tôi.”

“Chúng tôi là phân khu đồn cảnh sát Bắc Thành, ngay cạnh Nhất Trung. Một học sinh của thầy bị bắt nạt ở gần trường, được người dân nhiệt tình đưa đến trình báo vụ việc.”

Chúc Thanh Thần trong lòng lộp bộp một tiếng, không xác định hỏi lại: “Là Trần Hoà Tụng sao?”

“Đúng vậy, chính là cậu ấy.” viên cảnh sát nói: “Phụ huynh cậu ấy đều đã đến, chính là…"

Viên cảnh sát chuyển điện thoại, giọng nói sắc bén của bà Trần từ bên kia truyền đến.

“Không có khả năng, không có khả năng là Tiểu Dữ làm."

Cảnh sát tiếp tục nói: “Tình huống có chút đặc thù, một vị phụ huynh còn lại của đứa trẻ này còn chưa đến, chúng tôi chỉ có thể liên hệ thầy, thầy xem có thuận tiện không?”

“Bây giờ tôi đến liền, bảo em ấy đứng sợ, đợi tôi qua đó."

Chúc Thanh Thần cầm di động, hướng đám học sinh làm động tác “im lặng”, sau đó chạy đến văn phòng, nhờ một vị giáo viên tương đối quen thuộc giúp cậu xem tiết tự học buổi tối, chính mình nhặt chiếc bao bố treo sau lưng ghế, chạy ra ngoài.

Chỉ có một đồn cảnh sát gần Nhất Trung, cách nơi này không xa, rất dễ tìm.

Chúc Thanh Thần vội vàng chạy đến đồn cảnh sát, vừa gọi cho thầy Cao, vừa gọi cho đoàn trường.

Đây chính là lần đầu tiên cậu sử dụng di động thuần thục nhất kể từ khi đến thế giới hiện đại này.

“Thầy Cao, Trần Hoà Tụng bị bạo lực. Em ấy đang ở đồn cảnh sát.”

“Đoàn trưởng, Trần Hoà Tụng bị bắt nạt. Đúng vậy, học sinh đứng đầu lớp, mầm non tương lai Thanh Bắc, nhảm nhí, em ấy không thể lưu ban, nhanh lên nhanh lên!”

Hai giáo viên nghe thấy có chuyện liền đứng dậy khỏi ghế sô pha, lập tức chạy đến.

Chúc Thanh Thần gọi điện xong, tăng nhanh bước chân hướng đồn cảnh sát, cơ hồ là chạy đến.

Mấy ngày nay Trần Hoà Tụng học ở khối mười một, Chúc Thanh Thần mỗi ngày đều đi xem y, xác nhận y không xảy ra chuyện gì, cũng động viên y một hai câu.

Chỉ cần chờ thêm hai ngày nữa, để hệ thống lấy được video Trần Hoà Tụng bị bắt nạt trước kia đến tay, bọn họ liền có thể đến đồn báo án.

Đến lúc đó, không chỉ đơn xin học lại không hợp lệ mà ngày cả đơn xin học nội trú cũng có thể được, hoàn toàn rời khỏi ngôi nhà đó.

Hiện tại là chuyện gì?

Đã nói có chuyện liền gọi cho cậu, tại sao lại không gọi lại đây? Chẳng lẽ bị đánh rất nghiêm trọng sao? Gọi điện cũng không còn sức?

Chúc Thanh Thần nhịn không được trí tưởng tưởng bay xa, một đường chạy chậm đến đồn cảnh sát, vào cửa liền nhìn quanh bốn phía: “Xin chào, tôi là chủ nhiệm lớp của Trần Hoà Tụng.”

“Ở đây, đi theo tôi.”

“Được.”

Nhân viên cảnh sát đưa cậu đến phòng họp.

Đẩy cửa ra, bà Trần đang vừa khóc vừa lau nước mắt.

“Không có khả năng, sao có thể là Tiểu Dữ làm được? Tiểu Dữ của chúng tôi ngoan ngoãn như vậy, nhà chúng tôi tốt đẹp như vậy, cả đời cũng chưa từng vào đồn cảnh sát a!”

Nhân viên cảnh sát bên cạnh bất lực.

Hai đứa con trai của bà, đứa này đem đứa khác đánh đến như vậy, bà ta vẫn đang cố gắng bào chữa cho kẻ bắt nạt. Rốt cuộc bà ta là đang nghĩ cái quái gì?

Hạ Dữ bắt chéo chân, ngồi trên ghế sô pha bọc da, vẻ mặt không có một tia hoảng loạn.

Chúc Thanh Thần nhìn một vòng, không thấy Trần Hoà Tụng.

Lúc này, một cảnh sát nam trẻ tuổi từ ngoài đỡ Trần Hoà Tụng đi vào.

Y bị đổ sữa tươi khắp người, trên mặt dính đầy tro bụi, vẫn luôn bẩn thỉu như vậy cũng không thoải mái, cảnh sát xem sơ bộ vết thương liền dẫn y xuống rửa sạch một chút.

Thấy y lại đây, bà Trần càng thêm kích động: “Trần Hoà Tụng, ai bảo mày đến đồn cảnh sát báo án? Đồng chí cảnh sát, tôi nói cho các anh biết, Tiểu Dữ nhà chúng tôi không có khả năng làm ra loại chuyện này! Nó chính là ghi hận nhà chúng tôi cho nó lưu ban, cố ý trả thù!”

Trần Hoà Tụng siết chặt cặp sách chính mình, đầu cúi xuống, ngón tay đều siết đến trắng bệch.

Mẹ chỉ nghĩ nhanh chóng giải quyết ổn thoả sự việc trước khi chú Hạ biết chuyện, đem mọi chuyện đều áp xuống.

Bà không muốn chuyện này làm ảnh hưởng đến cuộc sống quý phu nhân giàu sang của bà, càng không muốn người khác nói bà đối xử khắc khe với con riêng.

Chúc Thanh Thần bước đến gần y, hô một tiếng: “Hoà Tụng?”

Trần Hoà Tụng ngẩng đầu nhìn thấy Chúc Thanh Thần, hai mắt sáng lên: “Thầy Chúc…”

Y dừng lại, ánh sáng trong mắt nhanh chóng mất đi: “Sao thầy lại ở chổ này?”

Y có thể thản nhiên đối mặt với Hạ Dữ, biết rằng bức tường sau trường học đã được lắp camera giám sát, cố ý chọc giận Hạ Dữ, làm hắn tức giận đánh mình dưới camera theo dõi, tạo ra bằng chứng.

Nhưng y không có cách nào đối mặt với thầy Chúc.

Thầy Chúc rất muốn giúp đỡ y, mà y lại không phải một người tốt đẹp gì.

Cho nên, thời điểm làm những việc này, y không nói với thầy Chúc cũng không muốn thầy Chúc đến.

“Ừ.” Chúc Thanh Thần vươn tay, cũng không dám chạm vào y: “Em thế nào rồi? Có chổ nào không thoải mái không?”

Trần Hoà Tụng mím môi, lắc đầu: “Em không có việc gì, vất vả thầy đến đây một chuyến rồi.”

Bà Trần nghe thấy lời này liền vội chạy đến, “Đồng chí cảnh sát, các người đều nghe thấy rồi chứ! Nó nói không sao. Tôi đưa Tiểu Dữ về được chưa?”

Cảnh sát đúng sự thật trả lời: “Xin lỗi bà, sự tình còn chưa điều tra rõ ràng, các người tạm thời đều không thể rời đi."

“Tại sao? Nó đã nói không sao rồi!” Bà Trần hét lên, “Nó là do tôi sinh ra, sao tôi có thể không biết tính cách của nó? Nó giỏi nhất chính là gạt người, tất cả chúng ta đều bị nó lừa dối!”

Chúc Thanh Thần đem Trần Hoà Tụng bảo hộ phía sau lưng, nghiêm túc nhìn bà ta: “Bà cũng biết em ấy là con của mình à?”

“Tôi…” Bà Trần nghẹn họng, thần sắc dữ tợn.

Chúc Thanh Thần đứng trước Trần Hoà Tụng, hỏi thêm: “Hiện trường ở đâu?”

Cảnh sát nói: “Phía sau trường học, bên kia vừa trang bị thiết bị giám sát. Theo yêu cầu mãnh liệt của bạn học Trần, chúng tôi đã phái người đến lấy băng ghi hình.”

Trần Hoà Tụng vừa vào đồn cảnh sát, cả người chật vật liền yêu cầu cảnh sát trước đi lấy đoạn ghi hình về đây, nếu không y liền đứng ngoài cửa không vào.

Bởi vì y biết, đoạn phim cần lập tức đến lấy, trước khi Hạ Dữ biết có thiết bị giám sát, không thì rất dễ xảy ra chuyện.

Đồn cảnh sát sợ ảnh hưởng không tốt liền đáp ứng yêu cầu của y, liền phái người đến trường lấy.

Nghe được “giám sát” khuôn mặt nguyên bản chẳng có biểu tình gì của Hạ Dữ rốt cuộc cũng có chút thay đổi, hắn đặt chân đang bắt chéo lắc lư xuống, ngẩng đầu nhìn về phía Trần Hoà Tụng.

Hắn vẫn luôn giáo huấn Trần Hoà Tụng phía sau bức tường trường học, chổ đó là góc chết, không có theo dõi.

Bọn họ đánh người, cũng không vả vào mặt, cho nên Trần Hòa Tụng thoạt nhìn vẫn tốt, sẽ không bị người phát hiện.

Chính là….nếu có giám sát thì mọi chuyện sẽ khác.

Hạ Dữ nhìn Trần Hoà Tụng, tốt, rất tốt, hắn thế nhưng còn bị Trần Hoà Tụng lừa một vố.

Chúc Thanh Thần cũng quay đầu nhìn Trần Hoà Tụng, Trần Hoà Tụng đối diện với ánh mắt cậu, bàn tay vốn dĩ đang túm vạt áo cũng yên lặng buông xuống.

Thầy Chúc có phải đã nhìn ra? Biết là chính mình cố ý?

Chính là giây tiếp theo, Chúc Thanh Thần nắm chặt bàn tay y, ngữ khí kiên định: “Không sao đâu.”

Dù là em ấy cố tình thì thế nào? Chuyện này cũng không phải lỗi của em ấy.

Trần Hoà Tụng chỉ là sử dụng một phương pháp khác, khéo léo bảo vệ chính mình.

Chúc Thanh Thần đột nhiên hối hận, lẽ ra cậu nên nói với Trần Hoà Tụng, cậu có thể lấy được chứng cứ trong năm ngày. Mà không phải để chính y lo lắng đề phòng, cuối cùng lựa chọn phương pháp cực đoan như vậy để lấy được bằng chứng.

Chúc Thanh Thần che chở Trần Hoà Tụng, cùng y ngồi vào chổ cách xa Hạ Dữ nhất.

Nhân viên cảnh sát cho bọn họ hai ly nước, Chúc Thanh Thần cảm ơn, rồi lấy ra một viên kẹo chocolate từ trong túi vải mang theo bên người, đưa cho Trần Hoà Tụng.

Một người một viên.

Hai người ngồi trên ghế sô pha như vậy, yên lặng mà ăn chocolate.

Chocolate thơm ngon tan chảy trên đầu lưỡi, Trần Hoà Tụng nhìn về phía thầy Chúc, thần sắc khẽ động.

Y lại gây rắc rối cho thầy Chúc, vốn dĩ chỉ nghĩ lấy đoạn băng giám sát dùng một chút, ép mẹ và Hạ Dữ nhượng bộ, chỉ cần mẹ không cho y học lại, y liền ký vào giấy hoà giải.

Y không muốn làm phiền đến thầy Chúc.

Chỉ chốc lát sau, ba cảnh sát đi lấy đoạn băng ghi hình cũng đã trở lại.

Biểu tình của bọn họ có chút ngưng trọng, nhìn về hướng Trần Hoà Tụng, không nhịn được đau lòng.

Thiếu niên mười mấy tuổi, thế nhưng lại bị đánh thành như vậy.

“Chúng tôi đã lấy được video giám sát. Ngoại trừ Hạ Dữ, còn có mấy học sinh cũng tham gia bạo lực, chúng tôi cũng đã liên hệ giáo viên Nhất Trung để xác nhận danh tính, cũng đã thông báo cho phụ huynh bọn họ.”

“A…” bà Trần sửng sốt, “Thật sự…thật sự có camera giám sát sao? Rất nghiêm trọng sao?”

“Đúng vậy, bà đây có muốn xem một chút không?”

“Tôi…”

Vì phòng ngừa tạo thành thương tổn lần thứ hai cho Trần Hoà Tụng, nhân viên cảnh sát đưa bà Trần đến phòng bên cạnh, cho bà ta xem đoạn băng ghi hình.

Chỉ chốc lát sau, các vách liền truyền đến tiếng thét chói tai của bà Trần: “A? Cái này…cái này không phải sự thật đi! Sao có thể có chuyện đó?”

Julyyy: cảm ơn bạn "Bị deadline dí sml" đã đề cử truyện ạ.