Chương 49: Lớn tuổi mới trúng trạng nguyên

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Mặt trời chói chang trên cao, đại điện nguy nga tráng lệ.

Gió thổi tung liều vải trước điện.

Vị lão Học Quan lớn tuổi nhất, Mạnh lão Học Quan đứng trên bậc thềm cầm thánh chỉ còn chưa khô mực.

“Thi đình lần này, bệ hạ thân điểm, một giáp đệ tam danh—“ lão Học Quan dừng một chút, cất cao giọng, “Liễu Ngạn.”

Liễu Ngạn khẽ cau mày, phảng phấp đối với thứ tự của chính mình không phải thực vừa lòng.

Hắn mím môi, bước ra khỏi hàng tạ ơn: “Thần Liễu Ngạn, tạ ơn bệ hạ.”

Chúc Thanh Thần thực cao hứng, muốn hướng hắn phất phất tay, bị các vị lão Học Quan ôm trở về, gắt gao đè chặt.

“Một giáp, đệ nhị danh— Lâm Kinh.”

Đây là học sinh của Cao lão Học Quan.

Chúc Thanh Thần cùng Cao lão Học Quan liếc nhìn nhau, ăn ý mà hướng đối phương vươn tay, ôm chằm lấy nhau, vỗ vỗ lưng đối phương.

“Tiểu Chúc, chúc mừng chúc mừng.”

“Cao lão, cùng vui cùng vui, ngài thật có cách dạy dỗ.”

“Ngươi xem, ta đã nói, đi Đại Giác Tự dâng hương nhất định hữu dụng.”

“Đúng đúng.” Chúc Thanh Thần liên tục gật đầu, “Thật cảm tạ ngài, sau này chúng ta cùng đến Đại Giác Tự dâng hương tạ lễ.”

“Tốt tốt.”

‘Liên minh không đến chùa Đại Giác dâng hương’ đổi tên thành ‘Liên minh nhất định đến chùa Đại Giác dâng hương, lấy được đại đại đại thắng lợi!

Cuối cùng, lão Học Quan tuyên bố: “Một giáp, đệ nhất danh—“

Mọi người nính thở ngưng thần, lão Học Quan dừng lại một chút: “Bùi Tuyên!”

Nhiều người còn không biết Bùi Tuyên là công tử nhà ai, giữa những thế gia cũng không có ai họ Bùi?

Liễu Ngạn phản ứng rất nhanh, quay đầu nhìn Bùi Tuyên.

Bùi Tuyên đứng bên cạnh, nhìn Liễu Ngạn cười ngây ngốc.

Ô ô, Liễu sư huynh trúng Tham Hoa! Thật tốt!

Chờ một lát liền thỉnh Liễu sư huynh đến Quan Triều Lâu dùng cơm.

Liễu Ngạn: ?

Tên ngốc này? Y là Trạng Nguyên a?

Liễu Ngạn một phen đẩy y, y mới lấy lại tinh thần, vẫn còn ngây ngốc không biết sư huynh tại sao lại đẩy mình: “A?”

Liễu Ngạn bị y làm tức chết, ấn đầu bắt y cúi xuống.

Liễu Ngạn nghiến răng nghiến lợi, từ trong kẻ răng phun ra hai chữ: “Tạ ơn.”

Lúc này Bùi Tuyên mới phản ứng lại, khom người hành lễ: “Thần Bùi Tuyên tạ chủ long ân, bệ hạ vạn tế vạn tế vạn vạn tế.”

Chúc Thanh Thần cao hứng đến muốn bay bay lên trong điện, nhưng còn chưa để cậu cất cánh đã bị các vị lão Học Quan đè lại.

“Không được thất kính trước mặt bệ hạ.”

Tuy rằng Chúc Thanh Thần đang yên vị tại vị trí nhưng linh hồn đã phiêu phiêu trong không trung.

Ô hô! Y hu hi! Gia gia gia!

Đem từ ngữ khiếm nhã đời này biết đều dùng hết.

Hệ thống bất đắc dĩ: “Ngươi như thế nào lại giống con khỉ nhảy nhót trong núi? Ta trước đem tiếng lòng của ngươi tắt đi, ồn chết được.”

Nhóm lão Học Quan trông cậu cũng thực phiền.

“Ngươi rõ ràng là người cuối cùng dâng hương, học sinh của ngươi như thế nào liền trúng?”

“Một giáp tam danh, mình ngươi chiếm hai cái, ngươi rất đắc ý đi? Còn cười còn cười? Nhịn xuống cho ta!”

Chúc Thanh Thần ngồi giữa bọn họ, nhẹ nhàng che miệng lại, nhẹ giọng lẩm bẩm: “Cũng không đắc ý lắm.”

Thi đình kết thúc, trần lạc ai định, Chúc Thanh Thần cũng không giả vờ tiếp.

Ngã bài thì thế nào? Cậu chính là có dã tâm lớn, cậu hận không thể một giáp tam danh đều là học sinh của mình!

Lần này rớt một cái Bảng Nhãn, còn có chút tiếc nuối.

Chúc Thanh Thần xoa eo, cái đuôi sắp vển đến tận trời, vỗ vỗ ngực: “Có lão Học Quan mỗi ngày đều ở trong phòng xem bói, có lão Học Quan mỗi ngày bái phật, Văn Thù Bồ Tát để đầy phòng. Ta cái gì cũng không làm, học trò của ta thật biết tranh đua!”

Hệ thống: ?

Ngươi tốt nhất cái gì cũng chưa làm, hơn nữa đêm trốn trong chăn xem bói, ngươi biết là ai không?

Chúc Thanh Thần tự cho chính mình ngón cái: “Không hỗ là ta, phu tử giỏi nhất thế gian! Quá lợi hại!”

“Ngươi!”

Bởi vì biểu hiện quá mức kiêu ngạo, lời nói ra cũng quá mức càng rỡ, Chúc Thanh Thần bị mấy vị lão Học Quan túm lại đây, nhéo nhéo má cho đến khi cả khuôn mặt đều đỏ bừng.

“Ối—“

“Không nói chuyện sẽ không có ai cho rằng ngươi câm.”

“Bớt khoe khoang, ngươi tốt nhất ban đêm mở to mắt đi ngủ.”

“Ta cần thiết sống thêm ba năm nữa, ba năm sau khoa cử lại tiếp tục tranh cao thấp.”

Lúc này, bên cạnh truyền đến tiếng khụ khụ của Dương công công.

Mọi người định thần, nhìn hoàng đế trên bục cao cao, kiềm chế kích động.

Chúc Thanh Thần một bên xoa mặt, một bên chen khỏi đám đông, đôi mắt sáng ngời cảm kích nhìn bệ hạ.

Bệ hạ tuệ nhãn nhìn nhân tài thật tinh tường! Bệ hạ anh minh thần võ! Đa tạ bệ hạ!

Hoàng đế tựa hồ thích thú khi bị cậu nhìn chằm chằm, sờ sờ chóp mũi hắng giọng.

Một giáp tam danh lưu lại trong cung, nghe phong thưởng, ban tứ triều phục.

Ba người lãnh chỉ tạ ơn, một đường từ chúng cung nhân vây quanh rời khỏi hoàng cung.

Chúc Thanh Thần thân là phu tử của hai người trong đó, cậu cũng muốn đưa tiễn bọn họ.

“Khụ khụ…” Chúc Thanh Thần cố ý hắng giọng, nhắc lên ngoại bào.

Chú ý chú ý, phu tử ưu tú của Trạng Nguyên Lang kim Thám Hoa Lang, muốn đứng lên!

Một số vị lão Học Quan đã đạt đến cực hạn nhẫn nại.

Chỉ có Cao lão Học quan cùng Chúc Thanh Thần là hợp nhau, Cao lão Học Quan cũng thanh thanh giọng đứng dậy.

Chú ý chú ý, phu tử ưu tú của Bảng Nhãn cũng muốn đứng dậy!

Hai người cùng hướng bệ hạ hành lễ cáo lui, hoàng đế vừa tức giận vừa buồn cười, giống như có điểm bất đắc dĩ, hướng bọn họ vẫy tay.

Đi đi đi, đừng ở chổ này khoe khoang.

Chúc Thanh Thần đưa tay về phía Cao lão Học Quan, hai người ngẩng đầu ưỡn ngực nắm tay nhau rời khỏi đại điện.

Có có ai? Có ai có thể cạnh tranh cùng học sinh của ta?!

Vừa bước ra khỏi cung, hai người vỗ vỗ lưng nhau rồi nhảy xuống bậc thang.

“Học sinh của ta trúng! Ha ha ha!”

“Học sinh của ta cũng trúng!”

Hệ thống yên lặng mà đi theo Chúc Thanh Thần, hiển thị khẩu hiệu “Các ngươi có trúng không?” Mấy vị lão Học Quan nhìn bóng dáng rời đi của bọn họ, sắc mặt xanh mét, nâng tay bịt chặt tay ngăn chặn tiếng nói của hai người.

Phiền chết mất!

Náo nhiệt thuộc về người khác, bọn họ không có cái gì cả.

___

Trước cửa cung, Chúc Thanh Thần đuổi kịp hai cái học sinh đi phía trước: “Ngạn Nhi? A Tuyên?”

Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn quay lại, Chúc Thanh Thần chạy đến, một tay ôm Bùi Tuyên, một tay ôm Liễu Ngạn.

“Học trò ngoan của phu tử, thật khiến phu tử tự hào. Ta đưa đưa các ngươi.”

Bùi Tuyên thẹn thùng: “Còn phải đa tạ phu tử. Nếu không có phu tử, Bùi Tuyên cũng không có ngày hôm nay.”

Liễu Ngạn mím môi, giọng khàn khàn gọi “Phu tử” rồi không nói thêm gì nữa.

Chúc Thanh Thần rũ mắt: “Làm sao vậy? Trúng Thám Hoa còn không cao hứng?”

Liễu Ngạn rũ mắt, lại nói: “Phu tử, người lo lắng nhiều rồi. Học sinh không phải không cao hứng, học sinh chỉ là…”

Chúc Thanh Thần liếc nhìn Bùi Tuyên một cái, Bùi Tuyên vẻ mặt khó hiểu, hỏi: “Sư huynh, đói bụng sao? Hay là đêm qua không ngủ ngon? Vẫn là phơi nắng quá nhiều? Ta đi đầu phố thuê một chiếc xe ngựa…”

Chúc Thanh Thần hiểu ý, thu hồi tay đem Bùi Tuyên đẩy đẩy đi.

Ngươi ly xa một chút, sư huynh của ngươi hiện tại phiền nhất chính là ngươi, ngươi lại còn một tiếng ‘sư huynh’ hai tiếng ‘sư huynh’, cho hắn thêm ngột ngạt.

Chúc Thanh Thần sờ sờ đầu Liễu Ngạn: “Ngạn Nhi đối chính mình yêu cầu quá cao.”

Liễu Ngạn bị chọc trúng tâm sự, thấp giọng đáp: “Y như thế nào liền….học trò rõ ràng so với y càng chăm chỉ, cũng có thiên tư hơn, học trò còn là sư huynh.”

“Bởi vì y ngu ngốc.” Chúc Thanh Thần vỗ vỗ vai hắn an ủi Thám Hoa Lang đáng thương, “Văn chương của y đều thẳng thắng, hoàng đế vốn dĩ cũng không có học vấn gì, đại khái xem liền hiểu đi.”

Liễu Ngạn sửng sốt: ?

“Phu tử?!”

Chúng ta mới ra cung không được bao lâu, sao người dám xuất khẩu cuồng ngôn như vậy, còn coi bệ hạ là kẻ vô học?

Chúc Thanh Thần tiếp tục khuyên giải hắn: “Hơn nữa, y cùng ngươi lớn hơn ba tuổi, so với ngươi đọc sách nhiều hơn ba năm, ngươi nhất thời không bằng y cũng thực bình thường. Ngươi tuổi còn nhỏ, y đều lớn tuổi rồi mới trúng Trạng Nguyên, cũng không có gì đáng khoe khoang.”

(Julyyy: cho ai đã quên, Liễu Ngạn nhỏ tuổi nhất trong đám học sinh của Chúc Thanh Thần.)

“…” Liễu Ngạn nghẹn lời.

Tuy nói Bùi Tuyên lớn hơn hắn ba tuổi, nhưng….