Chương 48: Đình khảo

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Hoàng đến làm cái thủ thế thu kích, đem trường kích ném cho thị vệ, xoay người nhìn về hướng Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần hồi thần, vôi vàng đem đầu thu trở lại, khom người hành lễ: “Tham kiến bệ hạ.”

Hoàng đế liếc nhìn cậu, thản nhiên hỏi: “Sự tình đã giải quyết ổn thoả?”

“Hồi bệ hạ, đúng vậy.” Chúc Thanh Thần càng cúi đầu, “Thần nghĩ tối qua nghĩ Dương công công đã đem toàn bộ sự tình bẩm báo cho bệ hạ, nhưng thần tự ý xuất cung, còn ở ngoài cả đêm, đặc biệt đến hướng bệ hạ thỉnh tội.”

Hoàng đế đỡ cậu dậy: “Không có việc gì.”

Chúc Thanh Thần còn muốn bẩm nhưng hoàng đế cũng không cho cậu cơ hội.

“Chuyện tối qua trẫm đã biết, không cần lặp lại lần nữa.” hoàng đế rũ mắt nhìn cậu, đột nhiên thấp giọng nói, “Đâm tốt lắm.”

Chúc Thanh Thần không nghe rõ, theo bản năng ngẩng đầu hỏi: “Bệ hạ vừa nói cái gì?”

“Không nói gì cả.” hoàng đế hắng giọng, “Ngươi đã dùng điểm tâm chưa?”

Nhắc đến cơm sáng, Chúc Thanh Thần đôi mắt sáng bừng, “Thần vội vàng tiến cung, còn chưa dùng qua.”

Tuy Trần nương tử đã cho cậu làm điểm tâm sáng, nhưng lúc đó còn buồn ngủ, chỉ đơn giản nhét vào miệng nhai nuốt, bây giờ hoàn toàn thanh tỉnh, liền Trần nương tử làm cái gì cũng đều quên mất.

Hoàng đế hiểu rõ: “Cùng dùng đi.”

“Thần tuân chỉ.” Chúc Thanh Thần ngữ khí bay lên, toàn thân hưng phấn đi theo hoàng đế.

Hoàng đế đi trước mặt cậu nửa bước, thuận miệng hỏi: “Hai ám vệ kia, đã phát hiện?”

Chúc Thanh Thần đi theo bên người, gật gật đầu: “Hồi bệ hạ, đúng vậy, đa tạ bệ hạ hậu ái.”

“Tin trẫm đã nhận được, chỉ là Chấn Uy tướng quân ở Tây Bắc xa xôi, e rằng sẽ náo loạn lòng quân, trẫm trước tìm cái cớ đem hắn triệu về kinh, lại cùng xử lý.”

“Bệ hạ, cẩn thận một chút.”

Hoàng đế một mặt cùng cậu nói chuyện, một mặt mở thúc tay áo, thuần thục mà nâng tay muốn đem kim loại lạnh lẽo trên thúc tay áo dán vào má Chúc Thanh Thần.

Giống như bằng hữu xấu đã quen biết nhiều năm.

Thúc tay áo chỉ cách má Chúc Thanh Thần hai ba tấc liền dừng lại.

Hoàng đế sắc mặt khẽ biến, phản ứng lại, chính mình lần này thật sự không duy trì nhân thiết hôn quân.

Chúc Thanh Thần hơi hơi ngẩng dầu, xuyên qua thúc tay áo nhìn lên mặt hắn.

Tình cảnh cực kỳ quen thuộc.

Ánh nắng ban mai từ từ nhô lên, vừa lúc chiếu vào đồ vật nằm ngang trên đường.

Chiếu sáng khung cảnh giữa bọn họ.

Chúc Thanh Thần bị ánh nắng làm chói mắt, hoàng đế phản ứng lại, nắm thúc tay áo xoay người ném cho thái giám bên cạnh, như không có việc gì xảy ra.

Tiểu thái giám tiếp được thúc tay áo cất đi.

Hoàng đế vừa cởi thúc tay áo còn lại, vừa đi về phía trước.

Chúc Thanh Thần định thần, vội vàng đuổi theo hắn.

___

Sau bữa sáng, Chúc Thanh Thần theo hoàng đế đi Hiệt Anh Điện.

Canh giờ không sai biệt lắm, các học sinh đều vào cung.

Chúc Thanh Thần cùng mấy lão Học Quan chạm mặt, đi cùng bọn họ vào điện.

Lão Học Quan thấp giọng hỏi cậu: “Đêm qua xảy ra chuyện gì đi?”

Chúc Thanh Thần lắc đầu: “Nói ra thì rất dài.”

Mặt trời đã ló dạng, trước đại điện bài trí lều vải, gần trăm trương tứ phương bàn chỉnh tề ngay ngắn, các học sinh xuyên bạch ngọc y phục, theo thứ tự mà đứng nghiêm chỉnh. Khi âm thanh “bệ hạ giá lâm” vang lên, cùng cúi người hành lễ, đồng thanh hô lên.

Ở giữa bàn vuông sắp xếp ngay ngắn lộ ra một con đường, hoàng đế đỡ bội kiếm bên hông, sải bước xuyên qua đám học sinh.

Chúc Thanh Thần đi theo phía sau hắn, nhìn bóng dáng hắn không khỏi xuất thần.

Cậu nghĩ, mình đã chết quá sớm còn không chờ được Lý Việt trở thành hoàng đế.

Thân hình vị hoàng đế này cùng Lý Việt thế nhưng có chút tương đồng, không biết sau khi Lý Việt xưng đế, có phải cũng là cảnh tượng như vậy không.

Cũng không biết cậu có còn cơ hội được nhìn thấy hay không. Thân là thần tử, thật đáng tiếc khi không được tận mắt nhìn thấy quân vương xưng đế.

Đột nhiên, giọng nói sắc bén của hệ thống khiến cậu giật mình: “Không thể! Ký chủ, ngươi đây chính là hành vi vạn ác ‘tìm thế thân’, ngươi sẽ biến thành ‘cặn bã’! Dừng lại! Khôngggg!!!”

Chúc Thanh Thần phục hồi tinh thần, nhéo nhéo tay chính mình: “Ta biết, ta sẽ không phân không rõ.”

Cậu bất động thanh sắc lui về sau nửa bước, không tiếp tục nhìn bóng lưng của hoàng đế nữa mà nhìn về phía trước.

Minh quân nhân quân, đều không bằng vị ‘quân’ nhà mình.

Hoàng đế bước lên thềm ngọc bậc thang thứ chính, lão Học Quan trình lên đề khảo hôm nay.

Hoàng đế liếc nhìn thoáng qua liền khẽ gật đầu, kêu Dương công công đọc lên, chính mình kéo lụa đỏ treo bên cạnh.

Một quyển trục “bộp” một tiếng buông xuống, trên đó chính là đề mục đình khảo.

Hoàng đế đến trước án tiền ngồi xuống, cầm một nén nhan thắp lên.

Chúc Thanh Thần ngồi ở phía dưới, quay đầu nhìn các học sinh bên dưới.

Bùi Tuyên ngồi ở hàng thứ sáu, bên cạnh là Liễu Ngạn.

Bùi Tuyên lén lút lau mồ hôi vào ống tay áo, sau đó cầm bút bắt đầu viết.

Ba nén hương, không dài cũng không ngắn.

Hoàng đế chán nản cúi đầu, hướng Dương công công vẫy vẫy tay.

Dương công công hiểu ý, phân phó tiểu thái giám tiến lên, đem hoa quả bày lên bàn.

Một đĩa nho được mang tới, Chúc Thanh Thần lấy lại tinh thần, đứng dậy hướng hoàng đế hành lễ tạ ơn.

Hoàng đế tay chống đầu, thần sắc không đổi.

Hệ thống hỏi: “Ký chủ, hiện tại hoàng thượng là đang nghĩ cái gì?”

Chúc Thanh Thần quay người lại, ngắt một quả nho, lột vỏ: “Ta đoán hắn muốn gọi nhạc công đến đánh đàn", cậu dừng lại một chút, “Nếu hoàng đế dám cho người đánh đàn lúc này, quấy rầy học trò của ta viết văn chương, ta liền dám tạo phản.”

Hệ thống hướng cậu giơ ngón cái: “Không hỗ là ngươi, quyền thần.”

Sau ba nén nhang, tất cả học sinh lập tức ngừng viết, các tiểu thái giám chạy qua chạy lại thu bài.

Giấy tờ được thu thập, trước trình lên cho bệ hạ xem qua, sau đó mới dán tên, ngoài Chúc Thanh Thần cùng mấy vị lão Học Quan còn có vài vị văn thần bình phẩm của Tàng Thư Các, mỗi lần xem xong một phần liền làm một cái đánh giấu “Thượng trung hạ”.

Cùng lúc đó, bọn học sinh chờ ở phía dưới, chờ đợi đối đáp.

Chúc Thanh Thần nghiêm túc bình bài văn chương, thỉnh thoảng lại quay đầu xem xem phía dưới.

Liễu Ngạn cùng Bùi Tuyên ngồi một khối, đối đáp cũng là một trước một sau.

Lần này, Bùi Tuyên không ngất xỉu, vững vững vàng vàng mà đứng, thần sắc trang nghiêm, đối đáp như mây trôi nước chảy.

Mấy vị lão Học Quan đều gật đầu tựa hồ đối với y thực vừa lòng.

Chỉ có hoàng đế là bất động như núi, liếc nhìn Chúc Thanh Thần, thấy cậu trông còn khẩn trương hơn học trò của mình liền hừ lạnh một tiếng.

Sau khi Bùi Tuyên ngồi xuống, Chúc Thanh Thần mới thở phào nhẹ nhõm.

Một ải cuối cùng cũng đã vượt qua.

Giữa trưa, vài vị Học Quan đã đem văn chương đều bình xong, sửa sang lại một số bài văn chương thượng đẳng, lần nữa trình lên án thượng cho hoàng đế.

Đối đáp cũng đã gần kết thúc, hoàng đế chắp tay, hiển nhiên đã mệt mỏi nhưng vẫn cố gắng chống lên tinh thần, nghe mấy cái học sinh cuối cùng nói hết lời.

Hắn lật lật vài bài văn chương, chọn ra ba bài, xếp chúng thành hàng đặt trước mặt mình.

Hoàng đế cầm bút chu sa trên án thượng, do dự một lát liền hạ bút định luận.

Sau khi hoàng đế phê duyệt xong, Dương công công đem bài thi lấy xuống, dùng dao cạo cạo đem những cái tên bị dán lại.

Mấy vị lão Học Quan không khỏi khó kiềm nén được tâm tư, hướng bệ hạ hành lễ liền tiến lên nhìn xem.

Hoàng đế có điểm ghét bỏ bọn họ, tránh sang bên cạnh.

Chúc Thanh Thần cũng không ngoại lễ, dẫn theo vạt áo tiến lên.

Để ta nhìn xem! Để ta xem xem!

Hoàng đế dừng một chút, miễn cưỡng chấp nhận hành vi thất lễ của vị Học Quan họ Chúc.

Dương công công động tác nhẹ nhàng chậm chạp, những người khác ngại ông quá chậm, Chúc Thanh Thần ngưng thần nín thở, nghiêm túc nhìn chằm chằm tay ông.

Ngay sau đó, Chúc Thanh Thần còn chưa kịp cao hứng đã bị nhóm lão Học Quan mở to hai mắt duỗi tay túm đi, đem cậu đè lại: “Chúc Thanh Thần! Ngươi thành thật cho ta! Ngươi có phải lén lút đến Đại Giác Tự dâng hương lần nữa hay không?”

Dương công công cầm bài thi trong tay đến trước mặt hoàng đế, “Hồi bẩm bệ hạ, kết quả thi đình đã ra. Bệ hạ thân điểm, một giáp tam danh—"

Julyyy: nay mình lên chương sớm, tối có rãnh sẽ lên thêm một chương, không đảm bảo lắm cả nhà đừng quá hi vọng nha!