Chương 47: Cút ngay

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Một cánh hoa đào rơi xuống trên lưỡi kiếm, Chúc Thanh Thần nhẹ nhàng thổi bay nó.

Cánh hoa từ từ rơi xuống đất.

Hệ thống nghi hoặc: “Sự tình gì?”

Chúc Thanh Thần nhàn nhạt đáp: “Ta một đường ra cung, một đường vào Kính Vương phủ, mang theo cái tiểu lão thử chạy vòng vòng. Trên đường không có ai ngăn cản, thị vệ trong cung, thị về thủ thành, một người cũng không có.”

“Keng” một tiếng Chúc Thanh Thần tra kiếm vào vỏ, khẽ giương mắt, hướng tường viện nói lớn: “Các vị đại nhân, cũng nên xuất hiện đi?”

Hai tên ám vệ ẩn nấp trong bóng tối chổ tường viện, chần chờ một chút rồi thấp giọng nói.

“Bệ hạ kêu chúng ta bảo hộ Chúc phu tử, chưa từng nói qua vạn nhất bị phát hiện, muốn hay không ra ngoài.”

“Vẫn là nên ra đi, bệ hạ cũng chưa nói không thể ra ngoài.”

Hai ám vệ xem xét một chút, bốn mắt nhìn nhau sau đó lắc mình bước ra khỏi tường viện, ôm quyền hướng Chúc Thanh Thần: “Chúc phu tử.”

Nếu không không phải có người đi theo phía sau, giúp cậu xử lý sự tình, cậu ở đường lớn phóng ngựa rút kiếm đã sớm bị thị vệ canh gác coi là phạm nhân bắt giam.

Chúc Thanh Thần nghiêm túc nhìn bọn họ.

Chà, lưng hổ eo ong chân bọ ngựa, là ám vệ trong cung.

Chúc Thanh Thần nhẹ giọng nói: “Đa ta bệ hạ hậu ái, không biết hai vị bắt đầu từ khi nào thì bảo hộ bên người ta?”

“Cái này…” hai ám vệ liếc nhìn nhau, khó mà xuất khẩu.

Dù sao cũng là từ rất sớm.

“Đa tạ hai vị đã âm thầm tương hộ.” Chúc Thanh Thần không ép bọn họ phải trả lời, cậu đi đến trước mặt đưa bội kiếm trong tay cho bọn họ, “Tình thế cấp bách, ta đã đoạt kiếm của một thị vệ trong cung, con ngựa kia cũng là trong cung, còn phiền hai vị mang về trả giúp ta.”

Hai người tiếp nhận bội kiếm: “Chúc phu tử quá lời rồi.”

Chúc Thanh Thần tiếp tục: “Trong cung lúc này, các vị đại nhân khẳng định là đã đem thi đình đề khảo quyết định ra tới, ta hồi cung cũng không ổn, đành chờ ngày mai lại vào cung hướng bệ hạ giải thích sự tình. Tối nay còn muốn làm phiền hai vị đại nhân.”

“Không dám.”

“Vất vả các ngươi.”

Chúc Thanh Thần ôm tay, chuẩn bị trở về phòng ngủ.

Hai ám vệ nhanh chóng đuổi theo cậu.

Chúc Thanh Thần nghi hoặc quay đầu: “Bảo hộ Bùi Tuyên, y quan trọng hơn.”

“Chúc phu tử yên tâm. Bệ hạ đã phái người bảo hộ Học Quan phủ, Học Quan phủ giống như một cái thùng sắt, một con ruồi cũng khó mà bay vào được. Hai chúng ta đến là để bảo vệ Chúc phu tử.”

“Được rồi.”

Chúc Thanh Thần quay đầu trở lại phòng ngủ, từ khi hai ám vệ bị lộ, bọn họ không ẩn náu nữa mà quang minh chính đại đứng canh trước cửa phòng, rốt cuộc vẫn luôn ở trên nóc nhà bị gió lạnh thổi một đêm, tương đối mệt.

Hai người ôm đao kiếm vào ngực, giống hai tôn thiết đúc đại Phật, nhìn liền thấy an toàn.

Chúc Thanh Thần an tâm, đơn giản tắm rữa chuẩn bị đi ngủ.

Thẳng đến khi mơ màng, cậu mới phản ứng lại.

Y phục cậu thường mặc, chăn đệm thường dùng đều còn trong cung.

Hôm nay chỉ có thể tạm chấp nhận một đêm.

Chúc Thanh Thần nằm trên giường nhìn màn đỉnh đầu.

Không thoải mái.

Tưởng niệm bộ xiêm y mềm mại, tưởng niệm chăn đệm mềm mại của mình.

Nhớ nhà.

Hệ thống sớm đã quen: “Ngủ đi, ta cho ngươi một an hồn khúc.”

Chúc Thanh Thần cứng đờ nằm trên giường: “Cái gì khúc?”

“Ồ ồ, yên giấc khúc.”

___

Một đêm không mộng mị.

Sáng sớm hôm sau, Bùi Tuyên dậy sớm, thay đổi y phục, thu thập đầu tóc.

Trần nương tử cũng dậy sớm, vào bếp chuẩn bị điểm tâm nhờ người mang đến cho Chúc Thanh Thần một phần.

Chúc phu tử đối đãi với bọn họ tốt như vậy, nàng cũng ngượng ngùng ăn ở miễn phí, liền nghĩ đến việc làm chút gì đó trong khả năng của mình.

Chúc Thanh Thần không ngủ cùng chăn đệm quen thuộc, cả đêm đều không được ngon giấc, sáng sớm tỉnh dậy dưới mắt còn có một vệt xanh lam mờ nhạt.

Chúc Thanh Thần ăn vội một chút, thấy cũng sắp đến thời gian, chuẩn bị mang Bùi Tuyên tiến cung.

Cậu còn chưa an tâm, lo lắng cốt truyện sẽ tự động sửa chữa đem Bùi Tuyên cấp đưa vào Vương Phủ, dù sao cậu phải tận mắt nhìn thấy Bùi Tuyên tiến cung mới được tính là xong.

Chổ Bùi Tuyên bị đánh sớm đã được thoa dược, xử lý kịp lúc, qua một đêm liền tiêu sưng, chỉ là thoạt nhìn còn có điểm hồng hồng.

Đúng như miêu tả trong nguyên tác, hôm nay là một ngày đẹp trời, mặt trời vẫn chưa ló dạng nhưng bầu trời trong xanh, vạn dặm không mây.

Bùi Tuyên mặc bộ ngọc bạch y do quan phủ đưa tới, thân dài giá ngọc, khí chất của một quý công tử, đi theo phía sau Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần mang y đến trước cửa cung.

Cửa cung còn chưa mở, học sinh tới sớm ở ngoài cửa đứng chờ.

Chúc Thanh Thần nhìn chung quang, hướng Liễu Ngạn phất phất tay: “Ngạn Nhi.”

Liễu Ngạn bước nhanh về phía trước: “Phu tử, đêm qua người thế nào?”

“Không có việc gì.”Chúc Thanh Thần đẩy Bùi Tuyên ra trước: “Đi theo sư huynh, sư huynh làm gì thì làm nấy, đừng có chạy loạn.”

Bùi Tuyên gật đầu: “Vâng.”

“Ngạn Nhi, đem y buộc vào thắt lưng, đừng để y chạy lung tung.”

Liễu Ngạn cười cười: “Học trò đã rõ.”

Bùi Tuyên ngoan ngoãn đi đến trước mặt Liễu Ngạn, Chúc Thanh Thần ở cùng bọn họ cho đến cửa cung mở ra, nhìn bọn họ cùng các học sinh chờ đợi trước cổng đi vào, mới xoay người rời đi.

Y tiến cung liền không có việc gì, cậu còn chuyện phải làm.

Hoàng đế giúp cậu nhiều như vậy, cậu lại để hoàng đế chờ cả đêm, hiện tại hồi cung đương nhiên phải đi qua xem một chút.

Một tiểu thái giám phía trước dẫn đường, mang Chúc Thanh Thần về hướng võ trường.

Chúc Thanh Thần cười cười nói với hệ thống: “Nhìn xem, ta liền biết cái vị hoàng đế này cũng không có ngu ngốc như vậy.”

Hệ thống như có điều suy tư: “Nguyên lại hắn là minh quân.”

Đi đến bên ngoài võ đài, Chúc Thanh Thần dừng lại bước chân, nghiêng đầu ngơ ngác nhìn vào bên trong.

Vị hoàng đế này…

Thực sự là tên hôn quân.

Buổi sáng rèn luyện, vốn là minh quân nhưng là….

Trong võ trường xây dựng một đình viện mới, được ngăn cách bằng bình phong, mấy cái nhạc sư đưa lưng về phía cậu, ngồi ngày ngắn sau bình phong, vì bệ hạ tấu nhạc.

Chúc Thanh Thần :(

Tươi cười dần dần biến mất trên khuôn mặt.

Hắn như thế nào lại thích nghe đánh đàn đến như vậy? Tên hôn quân!

Hoàng đế xuyên huyền sắc đơn bào, thủ sẳn thúc tay áo, tay cần trường kích, múa may trong không trung, tạo ra tiếng gió phần phật.

Hệ thống phản diện cũng bất lực: “Cho ngươi tìm được bug đúng không? Ngươi làm gì cũng gọi người bên cạnh đánh đàn, liền không tính ngươi phá hư nhân thiết hôn quân, đúng vậy không?”

Hoàng đế vung kích mang theo gió tới cuốn bay quả cầu ánh sáng đỏ: “Cút ngay.”

Tiểu hồng quang cầu quả thực đã lăn đi.