Chương 42: Không yên lòng

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Liễu lão gia liếc nhìn gã sai vặt, biết hắn được Liễu Ngạn phái đến bên người Bùi Tuyên, vừa xem liền hiều ngay: “Chính là Bùi Tuyên ở tửu phường kia xảy ra chuyện?”

“Đúng vậy.” Liễu Ngạn gật đầu, “Nhi tử dẫn người đến nhìn xem, đem y đưa trở lại.”

“Ngươi….” Liễu lão gia nắm quải trượng, hung hăng mà đánh vào mặt đất hai cái, “Ngày mai ngươi thi đình, ngươi lại vì cái học sinh từ tửu phường, ban đêm xông vào Kính Vương phủ, ngươi điên rồi sao?!”

Liễu Ngạn nghiêm mặt đáp: “Không nghiêm trọng như vậy, Kính Vương luôn quấn lấy Bùi Tuyên trò chuyện, hôm nay y đại khái cũng là bị Kính Vương lưu lại dùng cơm đi. Chỉ là mẫu thân y lo lắng, lúc này mới đến chổ nhi tử cầu ta.”

“Bùi Tuyên da mặt mỏng, người lại ngốc, trong nhà cũng không quyền không thế, cho nên không dám từ chối Kính Vương. Nhi tử đi Kính Vương phủ tiếp Bùi Tuyên trở về đối với ta mà nói đó chỉ là chuyện không tốn sức gì, nửa chén trà liền trở lại.”

“Trước khi Phu tử vào cung, đã dặn dò nhi tử chiếu cố mấy vị sư đệ. Thân là sư huynh, sao có thể để Bùi Tuyên chịu khổ? Phụ thân cũng nói, ngày mai chính là thi đình, nhi tử như thế nào có thể….”

Liễu lão gia vẻ mặt hận sắt không thành thép: “Ngươi thì biết cái gì?! Nếu việc này đơn giản như ngươi nói, Kính Vương kia nơi nào như ngươi thấy, hắn….”

Liễu lão gia không có đem lời nói ra hết, Liễu Ngạn lập tức nhận ra không quá thích hợp.

“Phụ thân, đây là có ý tứ gì?”

Liễu lão gia cũng không cùng hắn giải thích, bàn tay vung lên: “Người tới, đem công tử đưa về phòng! Để mắt tới hắn, làm hắn đọc sách. Nếu hắn không muốn đọc thì khiến hắn đi ngủ! Không ai được phép thả hắn ra ngoài, ngày mai ta đích thân hộ tống hắn tới thi đình.”

Bốn người hầu nhanh chóng tiến lên, lần lượt bắt lấy tay chân Liễu Ngạn một cách dễ dàng.

Liểu Ngạn thư sinh, cơ hồ không thể giãy giụa, người đã bị khiêng đi.

“Phụ thân? Người nói rõ ràng, đến tột cùng người có ý tứ gì? Vì cái gì….”Liễu Ngạn nhịn không được, hướng ra phía ngoài cửa hô lớn, “Tiểu Trương, đi tìm phu tử! Tiến cung tìm tìm phu tử!”

Những đồng học khác, gia thế so với hắn cao hơn, cơ hồ đều không có.

Chỉ có thể đi tìm phu tử.

Gã sai vặt do dự, liếc mắt nhìn Liễu lão gia.

Liễu lão gia thở dài, xua xua tay: “Đi đi đi, ngươi đi đi, đừng nói ra Liễu gia phái ngươi đi là được.”

“Vâng!” gã sai vặt lên tiếng, chạy khỏi phủ, nhanh chóng chạy về hướng hoàng cung.

Hắn đi tới cửa cung, ngẩng đầu nhìn hoàng cung uy nghiêm, thị vệ canh gác ánh mắt bất thiện nhìn hắn.

Hắn không khỏi khϊếp sợ, lùi lại nửa bước.

Bổng nhiên lúc này, hắn nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đi ngang qua cửa cung.

Gã sai vặt vội vàng hô to: “Công công! Công công! Tiểu nhân là gã sai vặt của Chúc phu tử! Tiểu nhân có đại sự liên quan đến tính mạng, xin được cầu kiến Chúc phu tử! công công! Đại sự liên quan đến tính mạng!”

Thời điểm hắn theo Liễu Ngạn đi Học Quan Phủ, đã gặp qua Dương công công.

Sau lại đi theo Bùi Tuyên, mấy ngày trước khi yết bảng cũng gặp qua ông, chỉ là không biết ông họ gì.

Thị vệ canh gác muốn ngăn hắn lại, chính là Dương công công đã nghe thấy hắn kêu to, ông mang theo một hàng tiểu thái giám hướng bên này đi tới.

“Chuyện gì? Sao lại ở cửa cung la hét?”

___

Lúc này Chúc Thanh Thần cùng nhóm lão Học Quan dùng xong cơm chiều, lau lau khoé miệng, chuẩn bị đến Tàng Thư Các thương nghị đề mục thi đình.

Thi đình so với thi xuân càng thêm nghiêm ngặt, chia làm hai phần: sách luận và đối đáp.

Sách luận như cũ là làm bài ván chương, chỉ có một đề mục, hạn định một canh giờ.

Đối đáp chính là cùng hoàng đế đối đáp.

Bởi vì chỉ có một đề mục, cho nên bọn họ giống nhau, một đêm trước thi đình mới tiến hành ra đề mục.

Như vậy có tránh lộ đề hiệu quả hơn.

Tàng Thư Các trước cửa bài biện án thư, trên đó có đặt giấy bút, cung nhân canh giữ trông coi.

Mỗi vị Học Quan ra vào cung điện, đều phải ở chổ này ký tên lưu lại ghi chép, ra vào đều phải đóng dấu.

Chúc Thanh Thần gặm tiểu màn thầu nhân đậu đỏ trong yến hội ăn dở, một bên xếp cuối đội ngũ chờ ghi chép.

Lão Học Quan phía trước quay đầu lại: “Tiểu Chúc, ngươi còn ăn? Đem đậu đỏ trên tay ngươi lau sạch đi, đợi chút làm ố giấy, chúng ta đều phải viết thêm lần nữa.”

Chúc Thanh Thần nhấp nhấp đầu ngón tay chính mình: “Ta sẽ thận trọng.”

“Thật là.” Lão Học Quan thở dài, “Ăn ăn cả ngày rồi.”

“Không biết sao lại như vậy, ta hôm nay luôn có chút khẩn trương, nhịn không được muốn ăn.”

“….”

Chúc Thanh Thần hỏi hệ thống: “Hệ thống, có thể cho ta xem chút tình huống hiện tại của Bùi Tuyên cùng Liễu Ngạn không? Tựa như lần trước vậy, có một cái màn làm ta thấy được bọn chúng.”

Hệ thống đáp: “Không được, cách quá xa, camera của ta không có biện pháp thăm dò xa như vậy.”

“Được rồi.”

Đến lượt Chúc Thanh Thần đóng dấu, cậu nhét cái màn thầu còn lại vào miệng, cắn một miếng, sau đó lau tay cầm bút.

Cậu cong người vừa viết xuống một cái tự “Chúc” liền nghe thấy nơi xa xa truyền đến âm thanh ầm ĩ.

“Chúc phu tử! Chúc phu tử!” gã sai vặt nhanh chóng từ cửa cung chạy đến, bịch một tiếng quỳ trước mặt cậu, “Chúc phu tử! Bùi….Bùi công tử xảy ra chuyện!”

Chúc Thanh Thần sửng sốt, nắm chặt bút: “Sao lại thế này?”

“Bùi Công tử vào….”gã sai vặt dừng một chút, vốn chính là muốn nói “Kính Vương Phủ” nhưng chợt nhớ tới nơi này là hoàng cung, hơn nữa lúc này hắn cũng không có chứng cứ chứng minh Bùi Tuyên đi Kính Vương phủ mới không trở về được, chỉ có thể đem lời nuốt trở vào.