Chương 41: Không thấy người

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Bùi Tuyên gạt tay hắn, nghiêm túc nói: “Vương gia nháo cái gì? Ta cùng nương mở tửu phường, chúng ta chính là đường đường chính chính kinh doanh, trừ bỏ Vương gia còn có khách nhân khác, như thế nào liền thành Vương gia nuôi sống ta? Ta không có Vương gia liền đói chết?”

Bùi Tuyên hiên ngang lẫm liệt mà nhìn hắn: “Theo lời Vương gia, vào đông Vương gia không ra thành du săn, ta cùng nương như thế nào vẫn chưa chết đói?”

“Vương gia trả bạc, ta giúp Vương gia xử lý con mồi, nấu nướng cung cấp rượu này đó. Dựa vào cái gì nói là Vương gia dưỡng ta? Nếu nói như thế, khắp Vĩnh An thành này cửa hàng Vương gia từng ghé thăm, tất cả đều là cửa hàng của Vương phủ?”

“Ta cảm kích Vương gia chiếu cố sinh ý của tửu phường nhưng ta cũng quy cũ mà đường hoàng buôn bán, chưa bao giờ cân thiếu, ta nợ Vương gia cái gì?”

Bùi Tuyên trước nay luôn ngốc ngốc, đây vẫn là lần đầu y nói nhiều như vậy.

Kính vương bị nói đến biến sắc, dừng một chút liền nói: “Không nói chuyện tiền bạc, Bổn Vương và ngươi nhận thức lâu như vậy, nhất định phải có chút tình cảm đúng không? Việc Bổn Vương làm cũng là vì muốn tốt cho ngươi, ngươi như thế nào không thể lưu lại Vương phủ trụ một đêm?”

Bùi Tuyên mở to hai mắt: “Ta chỉ cảm kích Vương gia, lại không phải bán thân cho ngài. Vương gia một tiếng cũng không có đã động tay động chân, muốn ta lưu lại. Vì cái gì ta không thể cự tuyệt?”

Y lại không ngốc!

Kính Vương thấy y nói hoài không thông, có chút khó chịu tiến lên bắt lấy y.

Bùi Tuyên nghiêng người tránh đi: “Vương gia, thỉnh tự trọng.”

Kính Vương hoàn toàn bị chọc giận, đột nhiên bắt lấy tay y lạnh lùng nói: “Ngươi nghĩ vương phủ là nơi muốn đến thì đến muốn đi thì đi?”

Bùi Tuyên giương mắt, nghiêm mặt: “Nơi này là vương phủ, không phải thiên lao. Ta chỉ đến đưa rượu, đương nhiên có thể tới thì tới, đi thì đi, Kính Vương say rồi, xin nhớ bổ sung bạc cho tửu phường vào ngày mai.”

Dây dưa vô ít, Bùi Tuyên quay đầu định hô người hầu mang Kính Vương say rượu đỡ đi xuống.

Chỉ là vừa há mồm còn chưa kịp phát lên âm thanh, Kính Vương liền một tay bưng kín miệng y, muốn làm chuyện sai trái.

Bùi Tuyên quay đầu, một quyền đánh tới.

May mà trước đó phu tử dặn dò y phải thường xuyên luyện tập nên một quyền này lực độ so với trước kia nặng hơn không ít.

Kính Vương ăn một quyền, cả người lảo đảo lui về sau nửa bước.

Hắn phản ứng lại cũng cho Bùi Tuyên một quyền.

Kính Vương thường xuyên ra ngoài săn thú, đương nhiên có chút sức lực, cũng không cho Bùi Tuyên lối thoát, đánh thẳng vào mặt y, đánh đến đầu Bùi Tuyên ong ong.

Hắn đem Bùi Tuyên ép vào tường hoa, đưa tay cởi y phục y.

Bùi Tuyên đầu ‘ong’ một tiếng phản ứng lại, nặng nề mà cho hắn một đá, đem hắn đá ra xa.

Hai người họ ở trên hành lang giằng co.

Bùi Tuyên không còn là một thư sinh gầy yếu nhu nhược có thể dễ dàng bị đè xuống đánh, cũng không còn là một cái học sinh nhút nhát bị đấm ngất xỉu chỉ có thể nằm trên giường rơi lệ.

Kính Vương nắm lấy cổ áo Bùi Tuyên, Bùi Tuyên cũng túm lấy y phục hắn.

Đột nhiên, Bùi Tuyên nhìn thấy trong y phục vương vãi của Kính Vương một phong danh mục quà biếu “Chấn Uy tướng quân" bốn chữ to nổi bật. Chẳng lẽ, Bùi Tuyên đột nhiên phản ứng lại quay đầu nhìn thoáng quan bên kia tường hoa, một quyền nện vào mặt Kính Vương, thừa dịp hắn không chú ý đem danh mục trộm đi, cất vào trong ngực chính mình.

Kính Vương ăn một quyền thẹn quá hoá giận, hét lớn: “Người đầu! Mau tới! Giữ chặt lấy y!”

Mặt trời xuống núi, gió cũng lạnh dần.

Trần nương tử đứng trước quầy tửu phường, thắp ngọn nến, thường thường nhìn ra phía ngoài.

Bùi Tuyên như thế nào còn không trở lại?

Đều đã qua nửa canh giờ, hôm nay cũng không có nhiều nơi cần đưa rượu.

Gã sai vặt cũng thấy không thích hợp lắm, buông giẻ lau trong tay, nói với Trần nương tử: “Tiểu nhân ra trước xem xem.”

“Được.”

Gã sai vặt theo lộ trình chạy về phía trước một đoạn, cách cửa thành không xa, trước sau không thấy bóng dán xe lừa.

Hắn nhìn thấy một người hàng xóm đi ngang qua, thỉnh người đến tửu phường nói với Trần nương tử, làm Trần nương tử trông coi tửu phường, chính mình đến Liễu phủ nói cho Liễu Ngạn.

Liễu Ngạn đã dùng xong cơm chiều, đang chuẩn bị thắp đèn đêm đọc, chuẩn bị lần cuối cho thi đình.

Gã sai vặt sốt ruột hoảng hốt mà chạy vào: “Thiếu gia, Bùi công tử không thấy nữa.”

“Cái gì?” Liễu Ngạn đột nhiên quay đầu, buông quyển sách: “Sao lại không thấy? Ngươi cẩn thận nói cho ta biết.”

"Bùi công tử mỗi ngày chạng vạng vào thành giao rượu, không đến thời gian hai chung trà đã trở lại nhưng hôm nay đã nửa canh giờ rồi vẫn chưa thấy người về.”

“Còn không có trở về?” Liệu Ngạn nhanh chóng đứng dậy, “Y đưa rượu chổ nào?”

Gã sai vặt lấy ra một tờ danh sách chứng từ Trần nương tử sao chép một bản.

Liễu Ngạn liếc mắt một cái, liền ném cho hắn: “Đi tiền viện kiểm kê người hầu, tìm từng nhà một.”

“Vâng.”

Gã sau vặt vừa muốn lĩnh mệnh lui xuống, Liễu Ngạn tựa như nhìn thấy gì đó, đem danh sách trong tay hăn cướp về.

Liễu Ngạn nhìn kỹ hơn, quả nhiên là Kính Vương phủ.

Liễu Ngạn thở phào nhẹ nhõm, nếu là Kính Vương phủ thì không có gì phải lo lắng.

Thủ đoạn của Kính Vương hắn đều rõ ràng, bất quá chính là quấn lấy Bùi Tuyên nói mấy câu hoặc cường ngạnh muốn y lưu lại dùng cơm chiều.

Bùi Tuyên hiện giờ đã có công danh trong người, Kính Vương chắc hẳn cũng không dám làm càng quá mức.

“Đi, gọi vài người, đến Kính Vương Phủ.”

Liễu Ngạn nhanh chóng sải bước ra bên ngoài, gã sai vặt điểm mấy cái người hầu, đoàn người còn chưa ra phủ, Liễu lão gia - phụ thân Liễu Ngạn chống quải trượng từ hành lang đi tới.

“Ngạn Nhi, đã muộn thế này, ngươi điểm mấy cái người hầu là muốn đi đâu?”

“Đi Kính Vương phủ.”