Chương 40: Nhiều lời vô ích

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Kính Vương hình như đang tổ chức yến tiệc, cổng chính rộng mở, người tới người lui, trong đó có không ít quan viên triều đình.

Bùi Tuyên nhíu mày, mơ hồ nghe được tiếng quan viên bên trong cười nói vọng ra.

Giữa thanh thiên bạch nhật, quan viên triều đình như thế nào đều tụ ở nơi này?

Bùi Tuyên liếc nhìn một cái, hạ quyết tâm, đem xe lừa buộc trước cổng, tiến lên gõ cửa.

Quản sự Vương phủ từ cửa hông đi ra, dặn dò: “Vào đi, vương gia đang mở yến hội tại hoa viên, ngươi đem rượu vào hoa viên đi.”

“Vâng.” Bùi Tuyên hang tay nâng vò rượu đi theo hắn từ cửa hông tiến vào.

Dù sao Kính Vương cũng là đệ đệ hoàng đế, hoàng đế thích yến tiệc thưởng rượu, Kính vương thích du săn ngẫu nhiên cũng sẽ làm như vậy.

Bùi Tuyên ôm vò rượu đi theo quản sử đến hoa viên nơi yến hội.

Lúc Bùi uyên đi vào, chợt nghe một giọng nói lớn: “Nhớ năm đó phụ thân ta chinh chiến Tây Bắc, bệ hạ đều theo sau mông phụ thân ta….”

Bùi Tuyên quay đầu, cách tường hoa nhìn thoáng qua còn chưa kịp thấy cái gì đã bị quản sự ngăn cản: “Đi đường của ngươi, đừng nhìn đông nhìn tây.”

“Vâng.” Bùi Tuyên xoay người lại tiếp tục đi về phía trước, đem rượu mang vào phòng bếp.

Quản sự càu nhàu, mở nắp vò rượu nếm một ngụm, lại chính mình nói trên người không có bạc, bảo y chờ ở đây, để hắn đi lấy.

Nếu y có nhàn rổi thì hỗ trợ đem rượu đổ vào hồ đi, sẽ trả công cho y.

Bùi Tuyên không đáp ứng, chỉ nói: “Ta đã giao rượu rồi, sắc trời cũng đã muộn. Ta phải vội về ăn cơm nên phân bạc này liền không thể kiếm, làm phiền quản sự mau chóng lấy bạc, để ta có thể nhanh về nhà.”

Quản sự liếc y một cái, biểu tình không kiên nhẫn, phảng phất như làm y hỗ trợ đã là một ân huệ to lớn.

Bùi Tuyên không kiêu ngạo cũng không siểm nịnh, đứng yên tại chổ, căn bản không có ý tứ trang rượu.

Quản sự chỉ có thể đáp ứng, sau đó đi ra ngoài lấy tiền cho y.

Rõ ràng là phòng bếp, hắn đi ra ngoài thế nhưng còn đóng cửa lại.

Bùi Tuyên chắp tay sau lưng, nhìn quanh bốn phía.

Không biết qua bao lâu, quản sự còn không trở lại.

Sắc trời dần dần tối.

Bùi Tuyên nghĩ đại khái y đã bị lãng quên, Kính Vương phủ cũng không quỵt nợ liền hồi tưởng đường, dự định tự mình về trước, mấy hôm nữa lại đến thu bạc.

Y mở cửa phòng bếp, đi vào hành lang hoa viên.

Bổng nhiên một nam nhân nồng nặc mùi rượu xong ra ôm lấy y từ phía sau: “Bùi…”

Bùi Tuyên cả kinh, tay nhanh hơn não bắt lấy tay nam nhân, chân đá ra sau tay túm về phía trước, thân thể cong xuống.

Một tiếng ‘bịch’ vang lên, nam nhân còn chưa nói xong lời đã bị Bùi Tuyên ném qua vai, đập xuống đất.

Bùi Tuyên buông tay, định thần nhìn người nằm trên mặt đất.

___Kính Vương.

Bùi Tuyên vội vàng đỡ hắn đứng dậy.

Nhưng động tác của y sựng lại, bổng nhiên phản ứng lại.

Kính Vương vừa rồi có phải hay không tưởng đánh lén y?

Nghĩ tới đây, Bùi Tuyên liền thu hồi tay.

Kính vương nhíu mày, chỉ có thể tự mình bò dậy.

Nguyên lai hắn đã tỉnh, còn không có uống say hoàn toàn.

Vốn dĩ từ đầu cũng là như vậy, làm sao có thể say rượu mất lý trí, lao đến chổ y?

Bất quá cũng chỉ là mượn rượu thực hiện mưu đồ thôi.

Bùi Tuyên lùi lại ba bước, hướng hắn hành lễ: “Vương gia, thất lễ rồi.”

Kính Vương bị y quăng ngã một cú, y phục vương vãi, tóc bay tán loạn trông thực chật vật.

Hắn rũ mắt, giấu đi âm u trong mắt: “Bùi Tuyên, đã lâu không gặp.”

Bùi Tuyên khẽ gật đầu: “Hôm nay vương phủ yến hội, Vương gia hẳn là say rồi, ta kêu người tới đỡ vương gia xuống nghỉ ngơi.”

Bùi Tuyên vừa mới chuẩn bị đi đã bị Kính Vương túm chặt tay áo.

“A Tuyên, ngươi đỡ bổn vương trở về.”

Bùi Tuyên khẽ nhíu mày.

“A Tuyên” là nhũ danh của y, chỉ có nương cùng phu tử có thể kêu.

Hơn thế nữa—

“Vương gia say, ta cũng không phải người hầu trong phủ, càng không thể tự ý ra vào vương phủ, ta chỉ tới đưa rượu.”

“Bổn vương không say.” Kính Vương túm ống tay áo y không chịu buông, “A Tuyên, không biết có phải bổn vương hiểu lầm hay không, gần đây ngươi hình như đối với bổn vương rất xa cách.”

Bùi Tuyên: ?

Kính Vương tiếp tục nói: “Từ khi Chúc phu tử nhận ngươi làm học trò, ngươi có những đồng học khác, bổn vương cùng ngươi liền trở nên xa lạ, chính là bọn họ ở bên tai ngươi nói gì đó.”

Bùi Tuyên: ??

“Chúc Phu tử là thân tín của bệ hạ, lần đó hắn phong hàn, bệ hạ tặng hắn mười chi sơn tham. Bệ hạ lại kiêng kị bổn vương như vậy, bởi vậy Chúc phu tử cũng không thích bổn vương, ngươi đừng nghe bọn họ nói, bổn vương cũng không có ý định khıêυ khí©h ai cả, chỉ cầu an ổn qua ngày.”

Bùi Tuyên: ???

Y liếc mặt nhìn cái đình phía xa xa, chổ đó đầy quan viên triều đình, còn đang tìm hoan mua vui kia kìa.

Kính Vương men theo ống tay áo nắm tay y: “Ngài mai thi đình, tửu phường nhà ngươi lại cách khá xa. Bổn vương đã gọi người thu thập cho ngươi một gian phòng, ngươi có thể ở tạm nơi này, sáng sớm ngày mai vào cung thi đình.”

“Còn nương ngươi bên kia, bổn Vương cũng sẽ phái người đến báo.”

Nếu trước kia, Bùi Tuyên chỉ sợ bị lời này làm cảm động đến rối tính rối mù.

Chỉ tiếc, Bùi Tuyên đã không còn là Bùi Tuyên trước đây nữa.

Y thu tay, nghiêm túc đáp: “Đa tạ Vương gia, bất quá Vương gia lo lắng nhiều rồi, ta đã lo liệu mọi việc chu toàn, không dám làm phiền Vương gia.”

Bùi Tuyên khom người hành lễ hướng ra bên ngoài bước đi.

Kính Vương không ngờ y lại dầu muối không ăn, một phen túm chặt y: “Bùi Tuyên!”

Bùi Tuyên quay đầu: “Vương gia, ngài còn gì phân phó?”

“Bổn vương xưa nay chiếu cố sinh ý nhà ngươi, nếu không có bổn vương thì ngươi đã chết đói từ lâu. Đây là cách ngươi báo đáp bổn Vương?”

Kính Vương tức giận đùng đùng, rốt cuộc cũng đem lời dưới đáy lòng tuông ra.

Ở trong lòng hắn, Bùi Tuyên vĩnh viễn dựa vào hắn để tồn tại, cũng không khác mấy người hầu trong phủ là mấy.