Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Sau khi yết bảng thi xuân, thi đình cũng không còn xa nữa.
Chúc Thanh Thần ở trong cung thờ phụng Văn Thù Bồ Tát mỗi ngày.
Bên ngoài hoàng cung, các đệ tử ghi nhớ lời dạy của phu tử, đóng cửa từ chối tiếp khách, thậm chí bằng hữu thân nhân đến chúc mừng đều không gặp, ngày ngày ở trong phòng đọc sách, nghiêm túc chuẩn bị thi đình.
Bùi Tuyên cũng như vậy.
Yết bảng cùng ngày, y cùng nương làm bàn tiệc nho nhỏ chúc mừng rồi trở về phòng chuẩn bị thi đình.
Nương đã nhiều ngày cũng thực chiều y, giúp y giặt y phục, cho y hầm canh gà.
Thời điểm dùng cơm, y chỉ lo đọc sách làm vỡ bát cơm, nương cũng không nói gì mà chỉ an ủi y không quan trọng, không những vậy còn giúp y nhặt những mảnh sứ vỡ để y không bị thương tay.
Bùi Tuyên cảm động, càng thêm nghiêm túc đọc sách.
Sau đó lại làm vỡ một cái bát khác.
Trần nương tử biểu tình ngưng đọng, vừa định ngẩng đầu định mắng chửi nhưng vẫn nhịn xuống: “Không có việc gì, không sao đâu.”
Sau khi thu thập tốt, Trần nương tử hỏi y: “Ngày thi đình ấy, ngươi định trụ ở đâu một đêm? Ta nơi này có chút bạc, ngươi có thể vào thành tìm cái khách điếm.”
Bùi Tuyên cười nói: “Nương, khách điếm trong thành tăng mười lươkg bạc một phòng chứa củi, chúng ta nơi nào trụ nổi….”
Bùi Tuyên còn chưa nói xong, y đột nhiên phản ứng lại, bịt chặt miệng.
Y như thế nào đem lời nói thật nói ra như vậy?
Trần nương tử hỏi: “Ngươi làm sao biết?”
“Yết bảng ngày ấy, ta cùng Liễu sư huynh ở Quan Triều lâu dùng cơm, lúc trở về liền hỏi thử một chút?”
“Phải không? Đắt như thế à?”
“Vâng.” Bùi Tuyên gật đầu.
Nếu là trước đây, y sẽ không dám đem lời này nói ra với nương một cách bất cẩn như vậy, y sợ nương sẽ thương tâm.
Chính là hiện tại, y không hề lo nương thương tâm….trên người giống như có chổ nào thay đổi vậy.
Phu tử giáo y, có chuyện liền nói ra không cần băng khoăn quá nhiều.
Trần nương tử hỏi: “Vậy ngươi định trụ ở đâu?”
“Phu tử cùng Liễu sư huynh đều nói, nhi tử có thể đến trong phủ ở tạm.”
“Vậy là tốt rồi.”
“Bất quá nhi tử nghĩ, nhi tử lưu lại trong nhà cũng không tồi.”
“Ngươi không sợ đến không kịp?”
“Không sợ.” Bùi Tuyên cười nói, “Ở ngoại thành còn rất nhiều học sinh, bọn họ không sợ, nhi tử đương nhiên cũng không sợ. Hơn nữa, nhi tử quen ngủ trên giường đệm trong nhà, thay đổi địa phương chỉ sợ càng ngủ không ngon.”
Trần nương tử vẫn không yên tâm, Bùi Tuyên lại trấn an nàng: “Thi đình khảo chính là luận học vấn văn chương, không phải xem ai tới trước. Con gà trống lớn ở hậu viện kia không phải mỗi ngày trước bình minh đều gáy, sẽ không dậy muộn.”
Trần nương tử cuối cùng cũng bị y thuyết phục: “Vậy đi, ngươi chính mình tự quyết định.”
“Vâng.”
Nói đến cũng lạ, càng đến gần ngày thi Bùi Tuyên càng thả lỏng.
Y giống như một chút cũng không hoảng, mỗi ngày đều dậy sớm đọc sách viết hai bài văn chương, khi tửu phường bận rộn, y thậm chí còn dắt lừa ra ngoài giao rượu.
Bùi Tuyên nghĩ, phu tử thực đã dạy y rất nhiều điều.
Không chỉ những kiến thức trong sách còn có cách đối nhân xử thế.
___
Bất tri bất giác, đã tới trước thi đình một ngày.
Chạng vạng hôm nay, Bùi Tuyên buông quyển sách trong tay đứng dậy vươn vai.
Y đi tới trước đại sảnh: “Nương, hôm nay có cần đi giao rượu?”
“Có mấy nhà, Tiểu Trương đã ở phía sau xếp đồ lên xe.” Trần nương tử gõ gõ bàn, “Ngày mai là thi đình, ngươi còn muốn ra ngoài giao rượu?”
“Không sao đâu, nhi tử đọc sách một ngày rồi, đi ra ngoài thả lỏng một chút. Nếu Tiểu Trương ra ngoài giao rượu, nương một người không thể lo liệu quá nhiều việc, không bằng để nhi tử đi.”
Trần nương tử dừng một chút: “Cũng được.”
Bùi Tuyên nói: “Nhi tử chỉ đi thi đình không phải muốn tu thành chính quả. Hơn nữa, thi đình cũng không có trúng hay không trúng, chỉ là xếp thứ tự, nhi tử chỉ cần không nhắc tay đem thái giám tẩn một trận, liền sẽ không việc gì.”
Trần nương tử không lay chuyển được y, đem chứng từ giao vào tay y: “Được, đi đi, về sớm một chút.”
“Vâng.” Bùi Tuyên nhìn thoáng qua, đem danh sách thu vào trong ngực.
Bùi Tuyên đi vào hậu viện giúp gã sai vặt đem rượu lên xe lừa.
Y cởi dây cho con lừa, nhảy người lên xe, quất roi thuần thục từ hậu viện rời đi.
Gã sai vặt nói: “Công tử, sớm trở về.”
“Được!” Bùi Tuyên không quay đầu, hướng hắn giơ roi vẫy vẫy.
Lúc này trời còn chưa tối, tháng tư cuối xuân, cỏ mọc khắp nơi.
Gió nhẹ mang theo thanh hương thổi vào mặt, Bùi Tuyên cảm thấy thần thanh khí sảng, sự mệt nhọc một ngày đọc sách đều bay biến hết.
Y cứ như vậy chậm rì rì mà đánh xe lừa vào thành.
Cấp mấy tiểu quán đưa rượu, đôi khi là mấy gia đình, dù sao cũng là hai nơi đó, Bùi Tuyên thường xuyên đi, cực kỳ quen thuộc.
Y linh hoạt đánh xe lừa qua các phố lớn ngõ nhỏ, đem xe lừa buộc trước cửa sau đó đem vò rượu chuyển xuống dưới, khi bước vào còn hô to một tiếng: “Bùi thị tửu phường!”
Người bên trong nghe thấy động tĩnh vội vàng bước ra nghênh đón, nhận lấy vò rượu trong tay y, đưa bạc cho Bùi Tuyên.
Mặt trời dần xuống núi, vò rượu trên xe lừa cũng ít dần.
Đưa xong chổ cuối cùng này là có thể trở về ăn cơm.
Y lấy chứng từ liếc nhìn một cái.
Vò cuối cũng này đưa đến Kính Vương phủ.
Cỏ mọc chim bay, thời điểm thích hợp đi săn, Kính Vương cùng đám bằng hữu thường xuyên ra ngoài du săn, ở Bùi thị tửu phường nghỉ chân, như thế nào lần này lại không đi.
Kính Vương ước chừng đã thu liễm tâm tư, không kêu y ra trò chuyện cũng không cường ngạnh đưa thỏi vàng cho y nữa.
Bọn họ khôi phục thành sinh ý quan hệ giống như trước.
Hiện tại khách nhân đặt rượu y đương nhiên phải đưa qua.
Bùi Tuyên nhảy lên xe, vung ròi về hướng Kính Vương Phủ.
Julyyy: cảm ơn "Mẹ Thương" đã đề cử truyện ạ. Yêu thương cả nhà nhiều!