Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu
Bận bận rộn rộn, đảo mắt một cái đêm trừ tịch đã đến.
Bộ câu đối cuối cùng là Chúc Thanh Thần viết cho phủ mình, viết xong bảo Tống Phong dán lên.
Chúc Thanh Thần mặt dính vết mực, đứng trước cổng xoa eo, ngẩng đầu, tràn đầy tự tin thưởng thức câu đối.
Tuyệt! Thật tài tình!
Chúc Thanh Thần, ngươi không chỉ văn chương nhất đẳng ở thế giới nguyên bản, mà chổ này cũng vậy!
Tống Phong bò xuống từ cầu thang, liếc nhìn Chúc Thanh Thần: “Phu tử.” Chúc Thanh Thần hồi thần, hướng hắn nói: “Cùng người trong phủ nói một tiếng, nếu muốn về nhà đoàn viên, buổi sáng sau khi xong việc liền trở về đi. Dù sao trong phủ chỉ có mình ta, không cần hầu hạ gì, đừng làm ta chết đói là được.”
“Vâng.” Tống Phong cười đáp, “Học trò không nhà để về, lưu lại trong phủ bồi phu tử, sẽ không để phu tử chết đói."
Bọn học sinh cũng về nhà đón tân niên, những người trong phủ ai có thể về nhà đều xin về hết rồi.
Cho nên, trừ tịch của Chúc Thanh Thần lại không náo nhiệt bằng năm cũ.
Cậu một mình ngồi trước bàn, tay trái một đĩa sủi cảo nhân rau hẹ, tay phải một đĩa sủi cảo nhân cải xanh, ở giữa một chén giấm, thoạt nhìn còn rất giống “lão già cô đơn đáng thương”.
Chỉ có Tống Phong cùng hệ thống bồi cậu.
Chúc Thanh Thần chống đầu, nghĩ thầm còn không bằng tiến cung dự tiệc, ít nhất còn có nhiều người náo nhiệt.
Tiểu quang cầu đáp trên vai cậu, hỏi: “Ngươi lại nhớ nhà?”
“Ừm.” Chúc Thanh Thần ôm mặt thở dài, “Trước kia trừ tịch vô cùng náo nhiệt, mọi người cùng nhau dùng cơm tất niên. Sau bữa tối, Lý Việt, ta cùng bằng hữu khác còn cùng nhau đi ra ngoài đốt pháo, ném tuyết.”
Cậu cúi đầu nhìn thoáng qua sủi cảo, “Ta không phải người phía bắc nhưng Lý Việt còn nấu cho ta một chén bánh trôi.”
Chúc Thanh Thần còn đang khổ sở, bồng nhiên bên ngoài truyền đến thanh âm của thái giám truyền chỉ.
“Chúc phu tử? Chúc phu tử? Người trong phủ ngài đều đi đâu hết rồi?”
Chúc Thanh Thần vội vàng đứng dậy: “Ở đây!”
Thái giám truyền chỉ mang theo hai tiểu thái giám, từ hành lang đi đến.
Hắn tới vài lần, đều biết đường đi.
“Tìm thấy ngài cũng không khó, nhưng người trong phủ đâu hết rồi?”
Chúc Thanh Thần cười cười: “Thả bọn họ về nhà đoàn viên, trong phủ chỉ còn ta cùng mấy gã sai vặt, để công công đợi lâu rồi.”
“Không sao.” Thái giám mỉm cười, “Ta phụng chỉ bệ hạ, tới đưa phu tử vài món đồ ăn.”
Chúc Thanh Thần khom lưng hành lễ: “Thần Chúc Thanh Thần lĩnh chỉ.”
“Bệ hạ ân điển, đêm trừ tịch liền không cần nghi lễ này nọ. Chúc phu tử nhìn xem, có hợp khẩu vị của ngài không?”
Chúc Thanh Thần đứng thẳng, thái giám truyền chỉ hướng về phía sau vung tay. Hai tiểu thái giám cầm theo hộp đồ ăn, trật tự tiến vào.
Hộp thức ăn làm bằng gỗ, nhưng có một bếp thang bằng đồng bên dưới, được đốt than củi, một đường đưa đến đây cũng không lạnh thức ăn.
Thời điểm đi ngang qua Chúc Thanh Thần, tiểu thái giám còn cố ý đem hộp đồ ăn xốc lên cho cậu nhìn một cái.
“Tùng thử quyết ngư."
“Anh đào nhục.”
“Mận tử tương thiêu nga.”
“…”
(Julyyy: này mình chú thích trước đó rồi nha.)
Một món lại một món lướt qua trước mặt Chúc Thanh Thần, đôi mắt Chúc Thanh Thàn cũng càng ngày càng sáng.
Thái giám truyền chỉ nhìn thấy thần sắc của cậu liền nhìn ra là cậu thích chúng.
“Một món cuối cùng, bánh trôi hạt vừng.”
Tiểu thái giám mở hộp thức ăn trước mặt Chúc Thanh Thần, năm viên bánh trôi nằm trong chén ngọc, giống như ngọc châu, mượt mà sáng bóng.
Chúc Thanh Thần nhìn năm viên bánh trôi, nháy mắt nhảy ra một ý nghĩ kỳ quái, lại lập tức bị thái giám truyền chỉ cắt ngang.
“Bệ hạ nói, đêm trừ tịch ăn bánh trôi, viên viên mãn mãn.”
Chúc Thanh Thần hồi thần, khẽ gật đầu: “Đúng vậy, ta nhất định sẽ cẩn thận dùng. Làm phiền công công thay ta hướng bệ hạ tạ ơn.”
Thái giám truyền chỉ cuối cùng nói: “Năm nay bãi cung yến, tiết kiệm được ít bạc, bệ hạ phát cho Công Bộ cho bọn họ mua một số pháo hoa, liền ở ngoại thành sông đào phóng cùng bá tánh chung vui. Chúc phu tử nếu không có việc gì, cũng có thể đi xem.”
Chúc Thanh Thần gật đầu: “Được, ta nhất định sẽ đi.”
Thái giám truyền chỉ nhắc nhở cậu: “Vị trí tốt khó chiếm, phu tử, ngài nên sớm chút đi.”
“Được, ta đã biết, công công đi thong thả.”
Chúc Thanh Thần mới vừa rồi còn không có gì để làm, hiện tại đã có.
Cậu gọi Tống Phong, “Mau, ăn chút gì đi, ăn no chúng ta đi ngoại thành chiếm chổ, xem pháo hoa.”
Tống Phong gật đầu: “Vâng.”
Chúc Thanh Thần ngồi xuống ghế, xắn tay áo, một tay cầm bát một tay cầm đũa nghiêm túc ăn cơm.
Hai người bọn họ chính là hai loại khẩu vị.
Tống Phong đem hai đĩa sủi cảo ăn gần sạch, Chúc Thanh Thần đem ngự thiện hoàng đế ban thưởng ăn hơn phân nửa, lại đem bánh trôi ăn hết.
Sau khi ăn uống no say, bốn mắt nhìn nhau, liền mang ghế nhỏ ra cửa.
Quan phủ chuẩn bị phóng pháo hoa, tin tức đã lan nhanh khắp đường lớn ngõ nhỏ.
Ngoại thành liều trại, che chắn gió tuyết, Chúc Thanh Thần dẫn theo Tống Phong tìm cái vị trí tốt.
Quan phủ suy nghĩ chu toàn, không chỉ có canh gừng xua hàn, còn ở liều trại châm than, ấp áp thật sự.
Chúc Thanh Thần tay ôm lò sưởi, ngồi trên ghế nhỏ, vui vui vẻ vẻ nhìn trời.
Khí trời đêm nay cũng thực tốt, tuy rằng không trăng nhưng vạn dặm không mây, ngôi sao sáng lấp lánh.
Hệ thống nói: “Pháo hoa còn chưa thấy đâu, sao trông ngươi cao hứng thế?”
Chúc Thanh Thần cười đáp: “Ta thích nhất là xem náo nhiệt, chỉ cần đừng để ta ở nhà một người lạnh lẽo, ta liền cao hứng.”
Toà tháp phía sau Chúc Thanh Thần là vị trí xem pháo hoa tốt nhất, bất quá toà tháp này trọng đại, người bình thường không thể đi lên.
Lúc này, hoàng đế mang theo nhóm nhạc sư, đứng trên đó.
Hoàng đế hai tay ấn lỗ châu mai, rũ mắt nhìn liều vải nơi bá tánh.
Chúc Thanh Thần sườn mặt đối diện hắn, ngồi trên tiểu ghế gấp, co thành một đoàn.
Hoàng đế nhịn không được giật giật ngón trỏ, nhẹ nhẹ véo thân ảnh Chúc Thanh Thần.
Nhỏ nhỏ một khối, còn không lớn bằng ngón tay hắn.
Âm thanh điện tử lệnh người phiền chán lại vang lên lần nữa: “Thỉnh ký chủ khống chế cảm xúc.”
Hoàng đế bực bội: “Này không phải đang không chế sao? Ta lại không lao xuống bắt người, xem một chút cũng không được?”
“Ký chủ, thỉnh duy trì thiết lập nhân vật.”
“Không phê tấu chương, mặc kệ binh quyền, cả ngày yến yến tiệc tiệc, tới xem pháo hoa còn mang theo nhạc sư cùng ca vũ, này còn chưa đủ hôn quân? Còn muốn hôn quân như thế nào nữa? Còn không tự ngươi đến đảm đương.”
Hệ thống yên lặng ngậm miệng: “…”
Đột nhiên, “huu” một tiếng, một đạo pháo hoa phóng lên bầu trời đêm, một tiếng nổ mạnh, nở rộ trên bầu trời.
Hoàng đế quay đầu, pháo hoa chiếu sáng sườn mặt Chúc Thanh Thần, còn có bộ dáng há hốc mồm của cậu---
“Oa!”
Chúc Thanh Thần còn không gặp qua pháo hoa lớn như vậy đâu.
“Hệ thống, hệ thống, pháo hoa này cũng quá lớn đi? Oa! Thật đẹp a!”
Hệ thống bất đắc dĩ: “Thấy được, ta có mắt điện tử, có thể thấy được, mệt ngươi thân là Thái phó Thái Tử, một chút cũng không có phong thái.”
“Cái này cũng thật đẹp a!”