Chương 25: Thích hợp tiết thanh minh

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Đêm tiểu tiệc đón tân niên, trên dưới học cung tề tựu đông đủ, cùng dùng điểm tâm.

L*иg đèn sáng, chậu than giữa phòng cháy bập bùng, thập phần ấm áp.

Chúc Thanh Thần cùng nhóm lão Học Quan ngồi ở trên chủ vị, tiếp thu bọn học sinh lời chúc tân niên.

“Kính chúc Từ lão phu tử, Cao lão phu tử cùng mấy vị phu tử thân thể an khang, trăm tuổi trường thọ.”

“Chúc Chúc phu tử, thân thể an khang….cũng trường thọ trăm tuổi.”

Chúc Thanh Thần tổng cảm thấy có chổ nào không thích hợp, từ đầu đến chân đều không thích hợp, y như bọn họ chúc đại thọ tám mươi của cậu vậy.

Năm nay cậu mới chỉ hai mươi xuân xanh thôi a!

Vị Học Quan râu trắng phiếu lớn tuổi nhất ngồi ở giữa, đỡ bàn nâng chung rượu đứng lên.

“Chúc các học sinh trường thêm một tuổi, tân niên thắng cựu niên, trường khang kiện đa hỉ nhạc, văn tứ tuyền dũng, văn chương tịnh tiến.”*

(Julyyy: đại khái là thân thể khoẻ mạnh, vui vẻ, câu từ như suối phun, văn chương thì tiến bộ.)

“Học sinh tham gia kỳ thi mùa xuân sang năm, đề danh kim bảng. Rượu nhạt một ly, kính học sinh Đại Tề ta, tiền đồ rộng mở, tương lai là gường cột triều đình.”

Chúc Thanh Thần cũng đứng dậy, mi mắt cong cong, đem ly rượu nâng về phía trước, cúi đầu uống cạn.

Nhóm lão Học Quan không tiện uống thêm, một ly này xong liền từ bỏ, đám học sinh cũng không ồn ào nâng cốc kính rượu nữa.

Nhưng Chúc Thanh Thần không may mắn như vậy, cậu là người trẻ nhất trong Học Quan, bọn học sinh đều nâng chung tới tìm cậu.

Chúc Thanh Thần miễn cưỡng uống vài ba chung, còn muốn chừa bụng dùng bữa, vội vàng xua tay: “Không uống, không uống nữa.”

Bọn học sinh cười nói: “Phu tử chỉ uống chung rượu Liễu sư huynh kính, là ghét bỏ chúng ta không thông tuệ bằng Liễu sư huynh sao?”

“Không phải…”

“Phu tử, ngài không thể bên trọng bên khinh như vậy?”

Chúc Thanh Thần dừng lại một chút, sửa lời: “Các ngươi xác thực không thông tuệ bằng Ngạn Nhi, cũng không chăm chỉ hiếu học bằng Ngạn Nhi. Phu tử ngoài miệng nói không ghét bỏ, kỳ thật trong lòng…..cũng có một chút…..”

Bọn học sinh: ?

Thừa dịp bọn họ ngơ ngác, Chúc Thanh Thần vội vàng trốn sau lưng các lão Học Quan: “Không uống nữa, ta muốn dùng bữa.”

Bọn học sinh còn muốn lôi kéo cậu, nhưng bị lão Học Quan một chưởng chụp bay.

“Đi đi đi, không biết lớn nhỏ. Phu tử cũng có thể kéo đến kéo đi như vậy sao?”

Bọn học sinh đều cười giải tán, chạy đi tìm đồng học đối ẩm.

Chúc Thanh Thần chen trong nhóm lão Học Quan, đặt chung rượu xuống bàn, bắt đầu ăn.

Các vị lão Học Quan cũng cao hứng, ăn đồ ăn, thoải mái trò chuyện, tới tới lui lui.

“Sang năm chính là kỳ thi mùa xuân, mùng một tháng giêng, ngưỡng cửa chùa Đại Giác sẽ lại bị đạp đổ.”

“Lão Cao, ngươi còn không biết xấu hổ nói? Ba năm trước là ai ngồi xổm trước cửa chùa Đại Giác, đợi cửa mở vào dâng hương?”

“Kết quả năm ấy là học trò của Lão Từ trúng Trạng Nguyên, cũng may chúng ta ngăn ngươi lại nếu không chùa người ta đã bị lão tử ngươi phá huỷ.”

“Cái miếu đó không linh!” Cao lão Học Quan đỏ bừng mặt, “Lại nói, ta còn không biết các ngươi ngăn ta lại? Ta ngay cả xe ngựa còn chưa thượng, đã bị các ngươi kéo đi, ta còn chưa thấy qua một mảnh mái hiên đâu?”

Chúc Thanh Thần ăn đồ ăn, ngẩng đầu nhìn bọn họ đầy bối rối.

Bọn họ đang nói cái gì?

Cao lão Học Quan vỗ vỗ mu bàn tay cậu, nghiêm túc mà nói với cậu: “Tiểu Chúc, ngươi có điều chưa rõ, không biết là ai lan truyền, mùng một tháng giêng đi dâng hương chùa Đại Giác ngoài thành kia, liền có thể trúng Trạng Nguyên.”

“Ta đều thử qua. Đều là giả dối, lừa đảo, đừng tin cũng đừng đi. Khẳng định là người bán hương trước cửa chùa bịa đặt gạt người.”

Chúc Thanh Thần cũng nghiêm túc gật đầu: “Được, ta nhớ kỹ.”

Những Học Quan khác cười nói: “Tiểu Chúc, hắn khẳng định là lừa gạt ngươi, hắn không cho ngươi đi chính là không muốn ngươi cùng hắn tranh đoạt, tiểu ngốc nghếch.”

Cao lão vội vàng ngăn bọn họ lại, “Nói cái gì? Ta là loại người này sao? Ta sẽ lừa Tiểu Chúc sao? Ta đó là sợ Tiểu Chúc cũng bị lừa gạt giống ta.”

Chúc Thanh Thần không nghe những Học Quan khác nói, cậu buông đũa, nắm lấy tay Cao lão Học Quan, vô cùng trịnh trọng nói: “Cao lão Học Quan, vậy chúng ta ở đây nói, chúng ta đều không đi dâng hương.”

Cao lão Học quan vỗ vỗ mu bàn tay cậu, ánh mắt kiên định: “Hài tử ngoan, nói tốt, chúng ta cùng không đi. Ai đi dâng hương liền tạ lỗi với Tổ sư gia.”

“Được.”

Hai người dùng sức gật đầu, đôi tay nắm chặt, trước biểu tình phức tạp của những Học Quan khác kết làm đồng minh.

Liên minh “Nhất định không đi chùa Đại Giác dâng hương” được thành lập!

___

Sau đêm trừ tịch, học cung liền nghỉ.

Bọn học sinh đều về nhà sum hợp, Chúc Thanh Thần cũng được nghỉ ngơi trong phủ.

Nằm trong phòng hai ngày, Chúc Thanh Thần cảm thấy mình sắp lười chảy, liền bài cái sạp trước cổng phủ, viết câu đối cho bá tánh.

Học trò cũng gửi quà tân niên đến.

Liễu Ngạn tặng một tàn bia bản cổ, Bùi Tuyên tặng một xe lừa đầy hoa quả tươi.

Chúc Thanh Thần tay trái vỗ vỗ Liễu Ngạn bả vai, tay phải vỗ vỗ Bùi Tuyên bả vai: “Đều là hài tử ngoan của ta.”

Đồng thời có được lương thực cùng tinh thần thực.

Liễu Ngạn mỉm cười, Bùi Tuyên cúi đầu, trên mặt mang theo nụ cười ngượng ngùng: “Phu tử quá khen.”

Chúc Thanh Thần ôm vai bọn họ một chút nói: “Lại đây, giúp ta viết câu đối.”

“….”

Người tới cầu quá nhiều, Chúc Thanh Thần không thể tự mình lo liệu hết quá nhiều việc, quyết định kéo mấy cái học sinh tới hỗ trợ.

Kết quả hai cái học sinh này của cậu còn bị bá tánh ghét bỏ.

Thư pháp Liễu Ngạn quá sắc bén, không thích hợp tân niên, thích hợp tiết thanh minh.

Chữ Bùi Tuyên lại quá vụng về, cũng không thích hợp tân niên thích hợp viết bia mộ.

Quả thực là trời sinh một đôi.

Các bá tánh còn nhiệt tâm đề nghị, chờ thêm vài tháng, tới tiết thanh minh, hai người bọn họ cùng nhau bài sạp bán chữ, một người viết câu đối phúng điếu, một người viết bia mộ, nói không chừng còn có thể kiếm bạc đâu.

Liễu Ngạn tức sùi bọt mép, vén ống tay áo muốn cùng bá tánh tranh luận lại bị Bùi Tuyên ngăn lại: “Liễu sư huynh, quên đi.”

Chúc Thanh Thần một bên cười, một bên sai sử bọn họ trải giấy mài mực.

Cậu nghe thấy lời bá tánh: “Vẫn là thư pháp Chúc phu tử tốt.”

Chúc Thanh Thần thanh thanh giọng, yên lặng đứng thẳng người, giơ tay nâng bút cao cao.

Đều phải đến tay ta! Thật là!

Giây tiếp theo liền nghe bọn họ nói, “Chữ Chúc phu tử tròn trịa cùng người không khác gì nhau, nhìn liền thấy phúc khí.”

Chúc Thanh thần cúi đầu nhìn y phục trên người mình, xiêm y cùng áo choàng dày.

Cậu không phải chỉ mặc thêm chút y phục sao?

Sao lại nói cậu đến như vậy? Còn cái gì tròn vo?

Thấy cậu tức phồng má, các bá tánh liền cười nói: “Càng giống.”