Chương 14: Liễu sư huynh nói rất đúng

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Sáng hôm sau, Chúc Thanh Thần như thường lệ đến học cung.

Nhóm học trò như cũ đến sớm, ở trong điện trò chuyện.

“Liễu sư huynh hôm qua theo phu tử hồi phủ, có thấy được ba sọt văn chương kia?”

“Phu tử, không thật sự đem chúng ta vứt sau đầu đi?”

“Được rồi, đừng quấy rầy Liễu sư huynh, lát Liễu sư huynh lại cùng chúng ta nói cái gì mà ‘tranh giành tình cảm với con chó con mèo, mất phong độ’.”

Liễu Ngạn thanh thanh giọng, nhàn nhạt nói: “Lời hôm qua của ta sai rồi.”

Tất cả mọi người cùng sửng sốt, vội vàng nói: “Liễu Sư huynh, ngươi cũng cảm thấy đám học sinh bên ngoài quá mức đi? Rõ ràng là phu tử của chúng ta, bọn họ một hai phải dây dưa, thật là chán ghét.”

Liễu Ngạn dừng một chút: “Ta là nói, học sinh bên ngoài chưa chắc tất cả đều là ‘con chó còn mèo’, cũng có một số người có thực tài.”

Bọn học sinh: ?

“Liễu sư huynh, hôm nay ngươi xảy ra chuyện gì?”

Liễu Ngạn đáp: “Hôm qua đến phủ phu tử, gặp Bùi Tuyên.”

Mọi người vội vàng tiến đến hỏi hắn: “Liễu sư huynh, Bùi Tuyên kia chẳng lẽ có ba đầu sáu tay mới đem phu tử câu đi?”

Chúc Thanh Thần đứng ngoài sinh khí chống nạnh: ?

Cái gì kêu là “câu đi”? Đây là trình độ đặt câu dùng từ học sinh của cậu?

“Kia không có.” Liễu Ngạn đáp: “Cũng chỉ là cái học sinh bình thường.”

Mọi người khó hiểu: “Vậy phu tử còn…”

Liễu Ngạn: “Văn chương tốt hơn các ngươi, tài hoa cũng cao hơn các ngươi.”

Mọi người nghẹn họng: “Liễu sư huynh, ngươi rốt cuộc là sư huynh của ai?”

“Công bằng mà xem xét, quân tử không nói dối.” Liễu Ngạn nói, “Phu tử nói rất đúng, đám học sinh bên ngoài cùng chúng ta không giống nhau, các ngươi không cần nghĩ nhiều. Phu tử nguyên bản chính là phu tử của chúng ta, có vấn đề liền hỏi, phu tử nhất định giải đáp cho chúng ta trước.”

Lần này Chúc Thanh Thần không có lui ra hành lang giả vờ không nghe thấy nữa.

Chúc Thanh Thần tay phải nắm lại để bên môi, khẽ cười một tiếng, đẩy cửa điện: “Đúng vậy, Liễu sư huynh nói rất đúng, phu tử đặt các ngươi lên trước.”

Liễu Ngạn ngẩng đầu, gặp phải ánh mắt của phu tử, vội vàng đứng dậy cúi chào: “Phu tử nói đùa.”

Chúc Thanh Thần cười cười, ngồi xuống án thượng, lặp lại lần nữa: “Liễu sư huynh nói rất đúng.”

Liễu Ngạn cúi đầu, khuôn mặt đỏ lên, hắn ước gì có thể đào một cái hố trên mặt đất, tự mình bò vào trong.

___

Đã nhiều ngày, Chúc Thanh Thần không có lúc nhàn rỗi, ngáp ngắn ngáp dài đem ba sọt văn chương đều phê xong.

Sáng sớm ngày hôm sau, gã sai vặt đem ba sọt văn chương ra cổng Học Quan Phủ, từng phần lại từng phần phát đi xuống, không chút chậm trễ.

Trong tay còn cầm một danh sách, trên danh sách chính là học trò Chúc Thanh Thần xem trọng, có thể vào phủ bái kiến Chúc Thanh Thần, nhận sự chỉ điểm của Chúc phu tử.

Chúc Thanh Thần bưng lò sưởi tay, ngồi dưới mái hiên, xa xa mà nhìn đám học sinh ngoài cổng, thập phần vừa lòng.

Tuy rằng Vương gia chổ này chẳng ra gì, nhưng văn nhân học sinh vẫn là thực tốt.

Kỳ thi mùa xuân cùng thi đình sang năm, nhất định là long tranh hổ đấu.

Hệ thống nhắc nhở cậu: “Ký chủ, nhiệm vụ của ngươi chính là làm Phu tử Bùi Tuyên, những người khác không nằm trong phạm vi nhiệm vụ, thoại bản cho người mới cũng không có nhiệm vụ phụ, càng không có thêm phần thưởng.”

Chúc Thanh Thần chống đầu, cười nói: “Ta biết, dạy một mình Bùi Tuyên cũng là dạy, dạy người khác cũng là dạy, ta thích nhất náo nhiệt."

Cậu dừng lại một chút: “Nếu chỉ dạy Bùi Tuyên, ta trực tiếp đem y đưa vào phủ, cung phụng y ăn ngon uống tốt, dưỡng như dưỡng tiểu trư, đến kỳ thi đình, chờ y tham gia khoa khảo xong, ta liền lập tức đi, như vậy cũng coi như hoàn thành nhệm vụ đi?”

Hệ thống: “…..Xem là vậy.”

“Nhưng ta không thể ích kỷ như vậy. Sau khi ta đi rồi, Kính Vương có thể hay không vẫn khinh nhục y? Ta giúp y tìm mấy bạn đọc, sau này ra làm quan cùng tương trợ lẫn nhau. Như vậy, thời điểm y bị Kính Vương khi dễ mới có lòng tin chống cự, mới có người giúp đỡ y.”

“Cũng đúng.”

“Hơn nữa, bá tánh ở nơi này đều là thật, tuy rằng ta không có biện pháp thay đổi cục diện, nhưng trước khi rời đi ta thế bọn họ tìm mấy cái quan viên tốt, cũng xem như đã tận lực.”

Hệ thống trầm tư suy nghĩ: “Ta có chút hiểu được vì sao ngươi được truy phong danh hiệu ‘Thái phó Thái Tử’ rồi.”

Chúc Thanh Thần phồng má, cố gắng làm sáng tỏ lần nữa: “Kia thực sự là hư danh! Sau khi đại thần chết, hoàng đế vì tỏ lòng coi trọng liền phong ‘Thái phó Thái Tử’. Đây là ban thưởng tối cao của quân vương dành cho thần tử.”

“Ta không dạy qua Thái Tử, Lý Việt cũng không có Thái Tử, thiên hạ còn chưa ổn định, hắn thường xuyên ở bên ngoài đánh giặc, căn bản không có hài tử, hậu cung của hắn còn chẳng có lấy một vị phi tần.”

“Ta không nghe! Ta không nghe! Ngươi chính là ‘Thái phó Thái Tử’!”

“….” Chúc Thanh Thần trực tiếp cho nó một chưởng.

Thật là một hệ thống hồ nháo.

Không lâu sau, gã sai vặt mang mấy cái học sinh đến đây.

Đều là những học sinh Chúc Thanh Thần điểm danh muốn gặp.

Mấy cái học sinh bần hàn đứng ngay ngắn thành hàng trước mặt Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần mi mắt cong cong, ‘hoà ái’, ‘ hiền từ’ nhìn bọn họ.

“Học trò Từ Dung gặp qua phu tử.”

“Học trò Trần Tranh gặp qua phu tử.”

___

Tất cả mọi người hành lễ qua, Chúc Thanh Thần cau cau mày, quay đầu nhìn về phía gã sai vặt: “Ta không phải chọn năm người sao? Như thế nào thiếu một người?”

Cậu lấy ra danh sách nhìn thoáng qua: “Tống Phong đâu? Hắn không có tới sao?”

Gã sai vặt hướng cậu hành lễ: “Tiên sinh, tiểu nhân là Tống Phong.”

“Ngươi không phải Tùng….”

Chúc Thanh Thần ngẩng ra một chút, phản ứng lại.

Tùng Phong*, Tống Phong.

Tống Phong thấp giọng: “Tiên sinh, mấy ngày trước tiểu nhân thu nhận văn chương cũng lén để bài văn của chính mình vào, không nghĩ thế nhưng được tiên sinh coi trọng, kính xin tiên sinh thứ lỗi.”

Có phải gã sai vặt bên người cậu, ai cũng lợi hại như vậy?

Chúc Thanh Thần bị tài năng ẩn giấu của một số học sinh doạ sợ.