Chương 13: Môn đồ thân truyền

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Chúc Thanh Thần chạy ở phía trước, phía sau hai cái học sinh truy đuổi cậu.

Ba người cùng nhau đi vào phòng Chúc Thanh Thần.

Chúc Thanh Thần ngồi xuống trước bàn, nhấp một ngụm trà, lại xắn ống tay áo quạt quạt cho chính mình.

“Hai người các ngươi làm cái gì? Tại sao lại truy đuổi ta?”

Liễu Ngạn mặt không đổi sắc: “Học trò chưa từng đuổi theo phu tử, học trò chỉ muốn gần phu tử hơn mà thôi. Dù sao học trò mới là môn đồ thân truyền của phu tử, trong ngoài có khác biệt.”

Bùi Tuyên thành thật gật đầu: “Liễu huynh nói rất đúng.”

Liễu Ngạn nhíu mày, quay đầu nhìn y: “Vậy ngươi truy cái gì?”

Bùi Tuyên trịnh trọng nói: “Ta sợ bị tiên sinh bỏ lại.”

Liễu Ngạn: “Ngươi đem phu tử doạ sợ hãi.”

“Ta cũng không phải muốn….” Bùi Tuyên cúi người hành lễ: “Học trò thất lễ, thỉnh tiên sinh thứ lỗi.”

Chúc Thanh Thần giơ tay: “Được được được, không cần tranh cãi, không cần tranh cãi, các ngươi đều là học trò ngoan của ta. Bùi Tuyên, ngươi đem bài văn đã sửa đưa ta, Liễu Ngạn, nơi này của ta có một ít văn chương, ngươi cầm nhìn xem.”

“Vâng.”

Bùi Tuyên đặt sọt hoa quả mang theo cạnh cửa, cầm văn chương tiến vào.

Liễu Ngạn lòng tràn đầy mong đợi, tiếp nhận văn chương, nhìn lướt qua, ngẩng đầu phiền muộn hỏi: “Văn chương này không phải do phu tử viết sao?”

Hắn còn tưởng rằng bài văn chương mới của phu tử, muốn là người đầu tiên xem, nguyên lai không phải.

Chúc Thanh Thần bất đắc dĩ: “Không phải, là văn chương hôm qua thu, ngươi xem trước đi.”

Liễu Ngạn đáp lại, ngồi xuống bên cạnh Chúc Thanh Thần.

Bùi Tuyên cũng ở bên cạnh cậu ngồi xuống, nghiêm túc nghe phê.

Chúc Thanh Thần vô tình bị bao vây bởi hai học trò.

Tiểu quang cầu lơ lửng trên không trung, không thể gia nhập: “Phim điện ảnh ba người, không có chổ cho hệ thống như ta dung thân.”

Chúc Thanh Thần thở dài, vung tay áo: “Đừng chen chúc nhau, nóng lắm.”

Liễu Ngạn ngẩng đầu nhìn về phía Bùi Tuyên: “Ngươi làm phu tử nóng.”

“Ừm.” Bùi Tuyên xê dịch ra bên ngoài.

Chúc Thanh Thần nhìn Liễu Ngạn, không phải ngươi cũng nên dịch một chút sao?

Liễu Ngạn hợp tình hợp lý: “Ta là môn đồ thân truyền của phu tử, nên ở gần phu tử hơn.”

Cũng được đi.

Chúc Thanh Thần mím môi, bắt đầu xem văn chương Bùi Tuyên đã sửa lại.

Không bao lâu, Liễu Ngạn đem văn chương trong tay đặt lên mặt bàn, thần sắc nhàn nhạt.

Cũng chỉ được như vậy, phàm phu tục tử viết ra văn chương cũng là tục vật, thô bỉ không chịu nổi.

Liễu Ngạn chán nản quay đầu đi, Chúc Thanh Thần chống đầu hướng Bùi Tuyên giảng bài, hắn do dự trong chốc lát, cuối cùng vẫn nghiêng người cùng Bùi Tuyên nghe.

Liễu Ngạn cụp mắt xuống, tên Bùi Tuyên này thế nhưng còn ổn.

Cùng những phàm phu tục tử kia so sánh, còn tính là khá lợi hại. Tuy nhiên, vẫn là kém hắn.

Nếu phu tử muốn thu y làm học trò, cũng không phải hoàn toàn không thể tiếp thu.

Hai cái học sinh ở chổ này của Chúc Thanh Thần đến buổi tối.

Ăn tối xong, hai người cùng nhau ra phủ.

Trước khi từ biệt, Liễu Ngạn nhàn nhạt hỏi: “Ngày mai ngươi còn tới không?”

Bùi Tuyên đáp: “Ngày mai còn phải phụ việc ở tửu phường, chắc không nhàn rỗi.”

Liễu Ngạn dừng lại, ngữ khí hoà hoãn đôi chút: “Qua nắm chính là kỳ thi mùa xuân, ngươi có muốn đến học cung đọc sách không? Lễ nhập học không là vấn đề gì, ta có thể cho ngươi mượn trước. Ngươi không cần phải suy nghĩ nhiều, ta cũng không có ý tứ mượn sức ngươi, ta bất quá là thay triều đình yêu quý nhân tài mà thôi.”

Bùi Tuyên cười nói: “Đa tạ ý tốt của Liễu công tử, chỉ là tửu phường bận rộn, cả ngày ở học cung sợ là không có thời gian nhàn rỗi phụ giúp nương, như bây giờ đã rất tốt.”

Liễu Ngạn liếc nhìn y một cái, hơi hơi giương mắt: “Ừ.”

Hai người tách ra, ai về nhà nấy.

Cùng lúc đó, Chúc Thanh Thần đang nằm trên ghế dài, gác chân, một bên sưởi ấm, một bên xem hình ảnh phát sóng trực tiếp do hệ thống cung cấp.

Bên cạnh bếp lò còn có điểm tâm nhẹ đang nướng, Chúc Thanh Thần cắn một ngụm, liên tục gật đầu: “Ta quả nhiên không có nhìn lầm người. Nhìn xem, Liễu Ngạn đối với bạn đọc cỡ nào quan tâm a, hắn chỉ là mặt lạnh tâm nóng mà thôi.”

Hệ thống cắt đứt phát sóng trực tiếp, tỏ vẻ tán đồng: “Pháo hôi ác độc một chút cũng không ác.”

Chúc Thanh Thần lại đột nhiên thở dài: “Ta nhớ hảo bằng hữu của mình. Ta trước kia cũng có bạn đọc, cùng nhau đọc sách, cùng nhau giục ngựa ngao du, sau đó còn cùng nhau vào quan trường.”

Hệ thống hiểu rõ: “Ngươi lại bắt đầu nhớ nhà?”

“Đúng vậy.” Chúc Thanh Thần ôm ngực, uể oải nằm trên ghế, bắt đầu tiến hành hoạt động mỗi ngày một lần của mình.

---- Nhớ nhà, hai chân đá lăn, quay cuồng.

Hệ thống yên lặng ly khai.