Chương 12: Miêu cẩu tranh sủng

Sau khi u ám thụ nhảy khỏi thành lầu

Trần nương tử thoạt nhìn có vẻ thất vọng: “Được, ta xuống chuẩn bị. Tiên sinh chờ một lát.”

“Ừm.” Chúc Thanh Thần ngồi xuống ghế dài, hướng Liễu Ngạn hất hất cằm, “Ngồi đi.”

“Vâng.” Liễu Ngạn kéo ra một cái ghế khác, lặng lẽ dùng ông tay áo lau sạch, xác nhận đã sạch sẽ, lúc này mời ngồi xuống.

Mấy người thợ săn uống rượu, uống đến hứng khởi, trò chuyện quên trời quên đất, thanh âm không khỏi có chút lớn.

Liễu Ngạn thần sắc uể oải, nhìn thoáng qua phu tử, rồi xê dịch ghế hướng về phía phu tử.

Quan Triều lâu, văn nhân nhã khách tề tụ đông đủ, hắn có thể bồi phu tử, như thế nào lại muốn đến đây?

Ồn ào đến lỗ tại đều đau nhức.

Chúc Thanh Thần vươn tay, ở bên tai hắn phẩy một cái: “Liễu Ngạn, nghe kỹ.”

Liễu Ngạn hồi thần, âm thanh ầm ĩ bên tai bổng nhiên yên tĩnh lại.

“Lão Hứa, hôm nay bắt được một con hồ ly tốt như vậy, cầm đi bán, đủ nhà các ngươi sống hơn nửa năm.”

Lão Hứa lại kiên quyết: “Ta không bán.”

“Sao lại không bán? Bán đổi tiền, mua hai cân thịt cho nhi tử ngươi, bồi bổ một chút, hắn không phải lập tức liền khảo thí đi?”

“Thời điểm khảo thí còn rét tháng ba, ban đêm cũng rất lạnh. Hồ ly tốt như vậy, ta chính mình lưu trữ làm bao tay cho nhi tử, lúc khảo thí còn có thể che che tay.”

“Vậy chúng ta nói trước, chờ nhi tử ngươi khảo được cái công danh, khẳng định phải đem thuế thợ săn hạ xuống một bậc, nếu không đừng cho hắn tiến gia môn.”

“Đó là đương nhiên, tới.”

Mọi người hét to, nhấc bát rượu của mình lên.

Lúc này, Trần nương tử cũng đã bưng “Cháo trắng rau xào” Chúc Thanh Thần muốn lên đây.

“Tiên sinh, hôm qua vừa vặn mua chút thịt, xào hết vào đây, tiên sinh thong thả dùng.”

“Rau…rau đâu?”

“Đây này, đây đây, xào cùng vời thịt, liền ở bên trong, tiên sinh tìm một chút liền ra.”

Trần nương tử chân thành.

Liễu Ngạn cúi đầu, thần sắc lãnh đạm không giữ nổi nữa, không khỏi bật cười.

***

Dùng xong ngọ thiện, Chúc Thanh Thần mang Liễu Ngạn rời đi tửu phường.

Trần nương tử một đường đưa bọn họ lên xe ngựa, "Tiên sinh đi thong thả, Liễu công tử đi thong thả.”

Xe ngựa dịch chuyển, Chúc Thanh Thần nhắm mắt dưỡng thần, thân thể lắc lư theo từng nhịp xe lăn bánh.

Cậu ăn no đến mệt rã rời.

Liễu Ngạn ngồi ở bên cạnh, cúi đầu, ngón tay nhẹ nhàng gõ gõ đầu gối, không biết đang cân nhắc cái gì.

Chúc Thanh Thần nhẹ giọng hỏi: “Ngươi đã biết văn chương của ngươi sai ở nơi nào chưa?”

Liễu Ngạn khẽ ngẩng đầu, trịnh trọng nói: “Bá tánh không phải dê bò, thánh nhân không cầm roi dài, không thuần dê bò. Là lỗi của học trò, học trò không nên….coi thường bọn họ."

Chúc Thanh Thần gật đầu: “Đương nhiên, trẻ nhỏ dễ dạy.”

Liễu Ngạn so với Kính Vương, dễ dạy hơn rất nhiều, cậu chỉ cần chỉ điểm một ít, Liễu Ngạn liền minh bạch.

Gã sai vặt đánh xe ngựa trở về.

Từ xa xa đã nhìn thấy có người đứng ở cửa hông: “Tiên sinh, Bùi Tuyên Bùi công tử tới.”

“Hả?” Chúc Thanh Thần tỉnh táo lại, vén rèm lên, thò đầu ra ngoài nhìn.

Bùi Tuyên cõng sọt trên lưng, bên cạnh còn có măng trúc, đứng cạnh cổng phụ, một bên chờ đợi, một bên đọc sách.

Đúng rồi, vừa nảy Trần nương tử nói với cậu, Bùi Tuyên vào thành giao rượu, thuận đường mang theo chút trái cây muốn biếu cậu.

Đứa trẻ này cũng quá thành thật, giữa mùa đông không vào chờ, mà đứng ở bên ngoài, không biết đã đợi bao lâu rồi.

Lúc này, Bùi Tuyên cũng nhìn thấy xe ngựa tới, vội vàng thu sách vở, cúi người hành lễ.

Xe ngựa đến trước mặt y thì dừng lại, Chúc Thanh Thần xuống xe.

“Tiên sinh.” Bùi Tuyên ngẩng đầu, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn cậu, “Học trò đã sửa lại văn chương theo lời tiên sinh chỉ điểm hôm qua, mang đến cấp tiên sinh xem qua. Còn có một ít trái cây, mời tiên sinh nếm thử.”

“Được, đợi thật lâu đi?” Chúc Thanh Thần vỗ vỗ vai y, “Chúng ta vào thôi.”

“Không chờ lâu, chỉ một chốc lát.”

Bùi Tuyên và Liễu Ngạn liếc nhìn nhau, cùng theo sau Chúc Thanh Thần.

Liễu Ngạn liếc mắt nhìn Bùi Tuyên một cái, thực mau lại quay đầu đi, nâng cằm, tăng nhanh bước chân, cách phu tử gần hơn chút.

Bùi Tuyên tuy bối rối nhưng cũng vội vàng đuổi theo, sợ bị tiên sinh bỏ lại.

Khung cảnh rất giống một con mèo con cùng một con chó con đua nhau chạy.

Chúc Thanh Thần cảm giác không quá thích hợp, tại sao bọn họ bước chân dường như càng đi càng nhanh?

Hai học sinh phía sau như thế nào đã phóng đi rồi?

Bọn họ đang làm cái gì? Vì cái gì lại giống như đang bị truy đuổi?

Có người đang đuổi gϊếŧ bọn họ sao? Hay là cháy, lửa đốt đến mông?